Bầu không khí trong phòng tắm bỗng trở nên mập mờ hẳn. Cảm giác mờ ám ấy khiến người ta đỏ bừng cả mặt, tim đập thình thịch.
Hoắc Vi Vũ không ngờ hắn lại nói chuyện này với cô.
Đây chẳng phải là chuyện vô cùng riêng tư hay sao?
Hắn muốn làm cô mất mặt hay là… hắn đã nhận ra được gì rồi?
Hoắc Vi Vũ càng mất tự nhiên, cô cụp mắt, khẽ nhíu mày lại. "Anh nói chuyện này với tôi làm gì?"
"Đàn ông lâu rồi không làm đều như thế, phụ nữ bọn em có không?" Cố Hạo Đình hỏi đầy ẩn ý.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô biết ngay mà, lúc hắn vừa nhìn thấy thau đồ thì trong đầu lại nghĩ tới mấy thứ không đàng hoàng rồi.
"Đương nhiên là không." Hoắc Vi Vũ chột dạ đáp.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt đầy nghi ngờ của hắn, nói lảng sang chuyện khác: "Chẳng phải anh bảo đi ăn sáng sao? Bây giờ anh ôm tôi thế này sao đi ăn sáng được chứ. Tôi còn chưa đánh răng rửa mặt đây này, lát nữa tôi còn phải đi làm, vội lắm."