Hoắc Vi Vũ về chung cư của mình, vừa ra khỏi thang máy đã gặp ngay Ngụy Ngạn Khang.
Đèn hành lang hắt ánh sáng mờ lên người gã, cho người ta cảm giác sa sút, đau buồn.
Gã gầy hơn trước, nhưng khí chất thư sinh tận sâu xương tủy thì vẫn thế.
Có những người vừa nhìn thấy là trong lòng lại nhói đau. Đó là vết thương khắc vào xương tủy của cô, dấu vết của một thời trẻ dại, dẫu đã nguôi ngoai vẫn chẳng thể lành lặn.
Hoắc Vi Vũ cụp mắt đi qua.
Ngụy Ngạn Khang nhìn theo bóng cô, dịu giọng hỏi: "Em đi đâu thế? Anh chờ em lâu lắm rồi."
"Tôi đã nói rồi, anh đừng có đến đây nữa." Hoắc Vi Vũ trả lời một cách lạnh nhạt.
"Nếu không vì hạnh phúc của em thì muộn thế này anh còn tới làm gì." Ngụy Ngạn Khang đưa tập tài liệu trong tay cho cô, nhìn ngắm từng đường nét trên gương mặt cô với ánh mắt thấm đượm tình ý. "Xem xong em sẽ hiểu."
Hoắc Vi Vũ nhận lấy tài liệu với vẻ nghi hoặc, mở ra thì thấy ảnh một người phụ nữ khá quen.