Tiếng gọi của bà ta ngày càng lớn dần, sự hốt hoảng, thúc giục tôi chạy trốn, xa khỏi cơn ác mộng giữa thực tại và không được ngoảnh đầu lại.
Nhưng cuối cùng không gì thay đổi cả, tôi vẫn phải quay về ngôi nhà đáng nguyền rủa kia.
Bà ta chết để giải thoát tôi khỏi chính gia đình mình, nơi con người không còn là "con người".
Nụ cười dối trá, thái độ thân mật rốt chỉ để che lấp đi sự thối rữa trong tâm hồn của những kẻ mang danh máu mủ; nhưng càng che chúng càng lộ rõ thứ bản chất kinh tởm trước mắt.
Bàn tay lạnh ngắt vòng qua chạm vào ngực tôi, ôm chặt như muốn siết gần hơn tới trái tim đang dần tha hoá bên trong.
"Anh không thể trốn tránh mãi được, và không bao giờ có một lối thoát khỏi gia đình này. Chúng ta đã sở hữu nhau trước cả khi biết thế nào là sống, Ray, và định mệnh không thể bị xoay chuyển bởi bất cứ ai."
Con ác quỷ biến thái ấy nằm dài trên người tôi, nắm chặt hai bàn tay, giơ lên cạnh giường.
Mùi hương cùng cảm giác mềm mại của làn da áp lấy cơ thể.
Ngóc đầu dậy, bờ môi nhợt nhạt chạm nhẹ vào nhau, rồi từ từ cuốn lấy chậm rãi, say đắm.
Con mắt cô ta ánh lên cơn thèm khát, của một tình yêu điên dại.
Đã quá lâu, cô ta không thể làm vậy, sự không kiềm chế này khiến tôi dường như quên đi lí do trốn chạy khỏi số phận…
"Em yêu anh, Ray! Em yêu anh hơn bất cứ điều gì trong cuộc sống vô nghĩa này; chúng ta sở hữu nhau, mọi thứ. Anh không thể rời bỏ máu mủ của mình, anh không thể vất những kí ức đó sang bên. Thể xác và linh hồn chúng ta thuộc về nhau, vì vậy mà em sẽ đoạt lại thứ là của mình. Sớm thôi…"
Đẩy người ả ra, tôi đặt nhẹ bàn tay lên khuôn mặt ấy.
"Vậy là đủ rồi, tôi không định yên phận làm thứ nô lệ tình dục cho cô hay cả gia tộc khốn khổ này. Có lẽ không phải tôi sẽ kết thúc vòng tuần hoàn vô nhân tính, nhưng ít nhất các người sẽ không bao giờ đạt được ý định. Sẽ không có sai lầm thứ hai… Sẽ không."
Tôi bừng tỉnh khỏi ảo giác, một cơn ác mộng.
Chính cái họ Scottfield đã đưa gã hèn mọn này tới Đội thi hành, tất cả từ đầu là quyết định của chúng.
Nếu chỉ vì mục đích tiến hành nghi thức, thì những công đoạn không cần thiết, thậm chí còn để mình rời xa sự kiểm soát, liệu có ý gì?
Hay tất cả chỉ có vậy, một trò chơi con ả đó nghĩ ra để từ từ vờn lấy, gặm nhấm chút ý định chống trả cuối cùng…
Tiếng gõ cửa phòng, giọng nói vang lên từ bên ngoài, ngắt quãng dòng suy nghĩ.
Do thể trạng còn khá yếu nên S đã giao công việc trông chừng và cập nhật tình trạng sức khỏe của tôi cho con bé lính mới Lair và cậu trai Rolas, cả hai đều thuộc khoá 4.
Cầm theo tách trà nóng, nhỏ đặt xuống bàn cùng vài thứ thuốc.
Nó là một đứa ít nói mà cứng đầu, cũng là đứa đầu tiên dám đứng trước mặt tôi để "bày tỏ bức xúc."
Rolas ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nó không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ đưa cho tôi tờ giấy ghi chép tình hình sức khỏe.
Tôi không nhớ nhiều về cậu ta.
Có chăng chỉ là cậu lính mới vô tình bị bắt chăm sóc cho kẻ còn không thể đi đứng bình thường.
Nhưng nó luôn nhìn tôi với ánh mắt rất lạ.
Tò mò?
Lair đột ngột cầm lấy tay của tôi.
"Đồ tồi! Ông đã chút nữa mất mạng rồi đấy! Tại sao lại ra giữa chiến trường như vậy? Công việc của ông là chỉ đạo mà… Lúc chúng tôi đến nơi, xác mọi người nằm la liệt, mùi khói, tàn lửa. Ông giúp cho một lũ người không có tương lai tìm lại được lí do để sống, để chiến đấu và chết vì lợi ích to lớn hơn; vậy mà ông lại tự cố tình vất bỏ đi mạng sống?! Tại sao chứ, đồ tệ hại…"
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt con bé, chỉ thở dài đáp lại.
"Chiến tranh khác với lí thuyết đánh trận, không gì là chắc chắn cả."
Cuối cùng tôi cũng chỉ là một thằng hèn, không, một con người bình thường.
Đối diện với tử thần, bất cứ sinh thể nào cũng đều buông bỏ, dù lí trí hay tinh thần.
Cái chết là cái chết, dù có tự dối lòng bao nhiêu, chuẩn bị thế nào cũng không thay đổi được gì.
Có kẻ lừa dối tất cả đến chết, có kẻ đến chính mình còn không thể tự chấp nhận, cái chết là thứ duy nhất nhìn thấu được con người.
Khoảng khắc đấy, nếu tôi có chạy trốn, có vùng vẫy vì điều gì, thì sự thật vẫn không thay đổi.
Tôi có thể chết theo cả vạn cách, nhưng cuộc đời đã chọn sống tiếp, đó là sự nguyền rủa, cái giá phải trả…
Buổi sáng, không khí trong lành cùng ánh nắng dịu nhẹ, những cơn gió hiu hiu thổi qua khe cửa sổ.
Ngồi dậy, bước xuống giường, tôi bước đi chậm rãi.
Mở cánh tủ ra là vài bộ thường phục và một bộ quân phục "thiết kế đặc biệt" treo trong góc.
Từ lời S kể, chỉ có một nhiệm vụ duy nhất trong những ngày như này: Trinh sát bên ngoài các khu vực không thuộc quản lí của Vương quốc, đồng thời là vùng lãnh thổ tranh chấp giữa nhiều quốc gia.
Chúng luôn tiềm tàng đầy nguy hiểm bởi quân phục kích, hang ổ của lũ ác quỷ.
Với tình trạng cơ thể hiện tại, mong rằng sẽ không cần phải làm việc quá nặng nhọc.
Mà ai biết chắc được điều gì?
Sửa soạn giờ cũng khó khăn hơn, quả thật sẽ phải mất khá lâu để dần thích nghi với cuộc sống "mới" này.
Đẩy cánh cửa sổ, những tia nắng sáng rọi khắp căn phòng.
Mùi hương thoang thoảng lẫn chút vị ngọt của mùa xuân tràn về.
Trên mình lớp quân phục, tôi bước từng bước ra khỏi phòng.
Dừng chân cuối hành lang, đứng tựa vào cạnh, phóng tầm mắt ra xa phía sân vườn.
Chỉ huy và Công tước đã có mặt sẵn ở đó, còn hai đứa kia vẫn chưa thấy đâu.
Lặng lẽ nhìn ngắm, tôi chợt thấy bóng dáng ai dựa vào chân tháp, cười mỉm.
Cố gắng lên giọng: "Ai đó?", nhưng không có bất cứ hồi âm nào…
Đột nhiên một bàn tay chạm lấy vai tôi, buốt lạnh như mang những cơn gió từ tận sâu Địa ngục.
Những ảo giác của cô ta hình thành trong tiềm thức?
Quay người về sau, Lair gọi tên tôi, nét mặt đầy lo lắng.
"Có chuyện gì khiến ông đờ đẫn ra vậy? Mệt lắm không, ông có thể xin họ cho ở lại nghỉ thêm mà?"
S tiến gần chỗ chúng tôi. Đã đến lúc khởi hành…
Louize đây.
Xin được gửi lời cảm ơn tới tất cả mọi người, những độc giả đã dành thời gian của mình để trải nghiệm tác phẩm nho nhỏ này.
Nếu các bạn có góp ý gì về giọng văn hay nội dung tiểu thuyết, xin hãy thoải mái góp ý trên tinh thần xây dựng và phát triển.
Hẹn gặp lại mọi người ở chương tiếp theo!