Năm phút ngắn ngủi vậy thôi, nhưng với Ninh Hề Nhi lại dài như cả thế kỷ. Suốt thời gian đó, Kỷ Dạ Bạch chỉ phát ra một tiếng rên lúc đầu và câu nói đùa với Ninh Hề Nhi, ngoài ra thì hoàn toàn không có âm thanh nào khác.
Ninh Hề Nhi khóc nức nở.
Sao hắn có thể không đau cho được?
Tuy cô nhắm mắt nhưng tiếng đấm đá vang lên bên tai cũng đủ làm cô đau lòng.
Kỷ Dạ Bạch, cậu là đồ ngu, đáng lẽ cậu không nên quan tâm đến tôi mới phải. Đáng lẽ cậu nên tiếp tục làm một cậu chủ cao quý không ai sánh kịp chứ không phải ở đây chịu mọi đau đớn vì tôi.
Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy trong lòng mình vô cùng đau xót, tiếng khóc của cô như tiếng than khóc của động vật nhỏ chịu ngược đãi. Cả cơ thể của cô như bị nhấn chìm trong đau thương vô hạn.
Ban đầu, Tam gia vẫn luôn cười, nhưng càng lúc nụ cười của lão càng lụi dần, ánh mắt lão nhìn Kỷ Dạ Bạch trở nên phức tạp.