Trong phòng tổng thống.
Người đàn ông cực kỳ đẹp trai ngồi trên ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo. Anh ta trông thật cao quý và lịch lãm, ánh hào quang mạnh mẽ của anh ta đã tiệu thứ mọi thứ quanh anh ta.
Điều này hoàn toàn có thể làm cho một trái tim đập mạnh đến mức nổ tung!
Tô Thiên An nhìn anh chằm chằm. Cô nhìn đến khi anh mở đôi môi mỏng gợi cảm của mình và nói bằng giọng điệu lạnh lùng, vô tâm.
"Tôi không có hứng thú với cô. Tôi cưới cô để thực hiện mong ước từ lâu của mẹ tôi. Nhưng chúng ta sẽ không thực sự trở thành vợ chồng."
"Hiểu không?"
Tô Thiên An chớp mắt và cong môi lên. Cô ấy nói: "Ồ, thật trùng hợp, tôi cũng không có tình cảm gì với anh. Anh Cảnh Dương à, chúng ta sẽ hợp tác chứ?
Cô gọi anh như vậy khi cô lên 10. Tuy nhiên, khi cô nói hai từ tương tự 14 năm sau, không còn cảm thấy quen thuộc như trước nữa. Nụ cười của cô thật đẹp và rạng rỡ, khi cô nhìn anh, đôi mắt cô như thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.
Cảnh Bá Dương phớt lờ biểu cảm đặc sắc của cô. Anh ta nói như thể anh ta đang hướng dẫn cấp dưới của mình về các vấn đề trong công việc: "Ngày mai chuyển hành lý của cô đến nhà tôi. Và ở trong phòng khách."
Khóe miệng Tô Thiên An co giật. Anh ta nói như thể cô rất muốn ngủ với anh ta vậy!
Người đàn ông này quá điên rồ, cô phải làm gì đó để lấy lại nhân phẩm!
"Anh sợ ở cùng phòng với tôi?" Cô đâm thẳng vào trái tim Lu Boyan. "Anh sợ không kiểm soát được bản thân à?"
Giọng cô hung hăng, nhưng hành động lại rất khiêu khích. Hơn nữa, làn da của cô tr���ng hồng. Cùng với một đôi mắt như hoa anh đào tràn đầy vẻ ngây thơ, trông đáng yêu vô cùng.
Nhưng kiểu nói chuyện vô tội và thiếu hiểu biết là như thế nào?
Đôi môi của Cảnh Bá Dương hơi cong lên, trông như đang cười, nhưng lại không. Tô Thiên An nhìn thấy dấu hiệu của sự quyến rũ ma quỷ trong mắt anh.
Người đàn ông đẹp trai này dường như duỗi đôi cánh đen của mình và biến thành một con quỷ kiêu ngạo chỉ trong tích tắc.
Nguy hiểm!
Đôi hàng mi dài của Tô Thiên An rung lên, cô lùi lại một cách thận trọng.
"Định chạy?"
Cảnh Bá Dương dồn Tô Thiên An vào góc phòng. Anh đặt tay lên tường, giam cô trong vòng tay.
Khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần. Tô Thiên An có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể của Cảnh Bá Dương. Và khi cô nhìn vào những ��ường nét đẹp trai, sắc sảo của anh, trái tim cô đập loạn không rõ lí do.
Nhưng việc nhìn người đẹp quan trọng hơn là chạy trốn sao?
"Ồ, anh Cảnh Dương, anh không dựa sát như vậy. Tôi đã biết anh rất đẹp trai từ trước rồi!"
Cô mỉm cười với vẻ chiến thắng và từ từ ngồi xổm xuống, cố gắng trốn thoát.
Cảnh Bá Dương nhìn thấu thủ đoạn của cô và dễ dàng kéo cô lên. Anh nhắc cô: "Cô có thể chạy đi đâu khi anh Bá Dương của bạn đang nhìn? Hừm?"
Câu hỏi của anh đầy trêu chọc.
Tô Thiên An trở nên tức giận. Cô đe dọa: "Để tôi đi! Nếu không, tôi sẽ nói với dì Lan rằng anh bắt nạt tôi!" Đường Ý Lan là người duy nhất trên thế giới có thể khiến Cảnh Bá Dương sợ.
Cảnh Bá Dương nói một cách nhạt nhẽo: "Cô nói với bà ấy rằng tôi không thể kiểm soát bản thân và bắt nạt bạn khi chúng ta đang ngủ cùng nhau? Hừm?"
"Ác ma, dì Lan không thể ..."
Tô Thiên An cảm thấy muốn khóc. Tại sao không ai nói với cô ấy rằng Cảnh Bá Dương rất xấu xa? Làm thế nào để cô ấy tiếp tục được?!
Cảnh Bá Dương nhướn mày và hỏi: "Có phải đây là được coi là xấu xa?"
Tay anh bất ngờ vòng qua eo Tô Thiên An, từ từ chạm hờ vào những đường cong của cô
"Cái này thì sao? Được coi là gì?"
Tâm trí Tô Thiên An bùng nổ!
Đây là lần đầu tiên một người đàn ông chạm vào cô thân mật như vậy!
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng lên. Tô Thiên An thở gấp và lườm Cảnh Bá Dương. "Anh…"
Cô lắp bắp một lúc nhưng không nói được gì mặc dù cái lưỡi của cô hàng ngày rất sắc bén.
"Tôi làm sao?" Một đường cong quyến rũ xuất hiện trên môi Cảnh Bá Dương. Anh mỉm cười, rất hài lòng: "Cô định nói với mẹ tôi rằng tôi đã bắt nạt cô như thế này sao?"
"Khốn khiếp!" Tô Thiên An cầm tay Cảnh Bá Dương và cắn xuống cổ tay anh ta. Tuy nhiên, cô nhận ra có gì đó sai sai. Cô nhìn kỹ hơn...
Anh ta đang đeo một chiếc đồng hồ Piaget trị giá hàng triệu, và cô đã cắn nó.
Mặt cô...
Cô sờ chóp mũi và buông tay Cảnh Bá Dương, ngượng ngùng, rồi cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
"Cứ yên tâm" Ngay lập tức, Cảnh Bá Dương thu tay lại và nhìn chằm chằm vào Tô Thiên An. "Tôi không có hứng thú với những cô gái nhỏ."
Cô gái nhỏ?
Anh ta đã xúc phạm Tô Thiên An từ đầu đến chân. Cô ấy tức giận. "Anh mới nhỏ! Tôi 24 tuổi!"
Cảnh Bá Dương liếc nhìn vào ngực Tô Thiên An, và nói "Cô như một đứa trẻ 14 tuổi.
Tô Thiên An nghiến răng ken két không chịu thua, cô nói "Còn tôi thấy anh như một đứa trẻ bốn tuổi!
"Oh?" Lông mày Cảnh Bá Dương co giật. "Cô chạm vào nó khi nào?"
"..." Tô Thiên An chưa bao giờ chạm vào cái đấy của Cảnh Bá Dương nên ngay tức thì không biết nói gì.
Ánh mắt cười xấu xa nhưng đầy mê hoặc tràn ngập trong mắt Cảnh Bá Dương. Anh nói "Cô đã quên? Không sao, tôi sẽ cho cô chạm vào ngay bây giờ."
Sau đó, anh bắt lấy tay Tô Thiên An và di chuyển nó về phía háng của mình
Làm sao anh dám làm thế!
Tôi Thiên An đen mặt rồi hét lên. "Anh là đàn ông kiểu gì mà chỉ để tôi chạm vào vậy? Nếu anh thực sự giỏi, lột đồ ra và cho tôi xem!"
Cô ấy không biết cô ấy nói gì. Cô chỉ lấy lại được trí thông minh của mình khi thấy Cảnh Bá Dương bắt đầu cởi áo khoác vest của anh một cách tao nhã. Màu má của cô chuyển từ màu hồng nhạt sang màu đỏ tươi, gần như thể máu có thể chảy ra từ đó.
"Cảnh Bá Dương!" Tô Thiên An giận dữ nói: "Anh thật là lỗ mãng."
Cảnh Bá Dương cười lạnh: "Cô thực sự nghĩ rằng tôi sẽ cho cô xem sao? Cút ra!"
Cô ấy bị lừa?
Tô Thiên An tức giận: "Tại sao phòng ngủ chính lại là của anh? Anh sở hữu khách sạn này à?"
Cảnh Bá Dương nhìn Tô Thiên An bằng ánh mắt tán thưởng, có một dấu vết rõ ràng của sự vui tươi. "Cô cũng khá thông minh."
Tô Thiên An cạn lời. Chết tiệt!
Cô đã bị Cảnh Bá Dương lợi dụng. Tô Thiên An sẽ không nhượng bộ lần này. Cô nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó.
Cảnh Bá Dương thấy hành vi kì quái của Tô Thiên An và có dự cảm xấu. Ngay khi anh muốn kéo cô ra
Tô Thiên An nhanh chóng nhảy lên giường, nằm ngang qua nó và chiếm toàn bộ giường.
Cô mỉm cười hài lòng: "Tôi không cần nói ai phải rời đi bây giờ phải không? Là tôi sao"
Cảnh Bá Dương nheo mắt và nhìn Tô Thiên An một cách nguy hiểm.
Tô Thiên An rùng mình. May mắn thay, điện thoại Cảnh Bá Dương đổ chuông, mà anh ta đang để điện thoại ở phòng khách
Đó là nhạc chuông cá nhân nói lên rằng nó khẩn cấp. Cảnh Bá Dương cau mày và rời đi.
Tô Thiên An thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng rời khỏi giường và khóa cửa, vui vẻ tận hưởng một đêm trong phòng ngủ lớn của phòng tổng thống.
Have some idea about my story? Comment it and let me know.