Télécharger l’application
61.53% Light Of The Shadow | The Battle Of God | / Chapter 8: Chương 8: Phát Hiện

Chapitre 8: Chương 8: Phát Hiện

Asura ngồi thêm một lúc, nhưng cảm giác không thoải mái lại ùa về khi thầy chủ nhiệm cứ đi qua đi lại. Dường như ông cũng đang lén lút vào quán, như thể đang cố tránh bị ai phát hiện. Thấy vậy, Asura quyết định không ngồi lại lâu hơn nữa. Cậu nhanh chóng đứng dậy, nhẹ nhàng rời khỏi chỗ ngồi.

Khi bước ra ngoài, cậu định thần nhìn một lượt quanh quán, rồi quyết định chuồn đi nhanh chóng. Cậu không muốn có thêm ai nhìn thấy mình ở đây, nhất là thầy chủ nhiệm.

Nhưng chỉ vừa bước ra ngoài, Asura đã bất ngờ va phải một người, khiến cả hai đều phải dừng lại.

"Aw, xin lỗi!"

Nhìn lên, cậu thấy là Matsuri, cô bạn cùng lớp, đang đứng trước mặt mình, tròn xoe mắt như không thể tin vào mắt mình.

Cậu lúng túng một chút, nhưng rồi cũng nhận ra, không thể nào ngẫu nhiên gặp nhau ở đây như vậy.

Nó nhìn mình, mình nhìn nó

Matsuri nhìn cậu một lúc lâu, không nói gì.

Cậu nhìn lại cô, hai đứa nhìn nhau như thể hiểu hết mọi chuyện mà không cần lời nói.

"Chuyện gì vậy nhỉ?"

Chắc chắn cô ấy cũng cúp học giống như mình. Nếu không thì sao lại có thể xuất hiện ở quán cà phê này vào giờ này, đúng lúc cậu đang chuồn ra ngoài?

Matsuri cuối cùng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

"Chắc cậu cũng đang trốn học hả?"

Asura không biết phải trả lời sao, chỉ đành gật đầu xác nhận.

"Ừm, cũng không muốn đi học, thấy hơi mệt. Còn cậu?"

Matsuri khẽ nhún vai.

"Vậy đấy. Đang muốn đổi không khí, không muốn ở lớp nữa."

Cậu lầm bầm trong đầu, tự nhủ rằng dù sao đi nữa, một chút tự do này cũng là điều tốt sau những ngày học tập căng thẳng.

"Chắc lần này chỉ có mỗi mình và Matsuri mới biết thôi."

Asura nhìn Matsuri, rồi lại nhìn quanh quán cà phê, nghĩ đến một cách để làm cho ngày hôm nay thêm thú vị.

"Hay là… đi chơi net một lúc?"

Matsuri ngẩng lên, ánh mắt của cô sáng lên một chút.

"Đi chơi net á? Cậu nói thật đấy chứ?"

Asura gật đầu, miệng nở một nụ cười tựa như đang mời mọc.

"Ừ, đi đi, hôm nay không có học thì cứ chơi một chút cho thoải mái."

Matsuri hơi ngập ngừng, nhưng rồi cũng nhún vai đồng ý.

Cả hai không nói gì thêm, cứ vậy bước ra khỏi quán cà phê và rảo bước về phía quán net gần đó. Cảm giác không phải ở trong lớp học thật sự dễ chịu. Khi đi qua các con phố, Asura cảm thấy mình như được giải thoát khỏi sự gò bó của những quy định học đường.

Khi đến quán net, cửa mở ra một cơn gió nhẹ thổi vào, không gian bên trong đầy ánh sáng từ màn hình máy tính, và âm thanh game vọng ra từ các bàn.

"Vào thôi!"

Asura kéo tay Matsuri đi vào, nhanh chóng tìm được một chiếc máy tính trống.

Matsuri ngồi xuống cạnh Asura, rồi hỏi thêm.

"Chơi game gì đây?"

Cậu nghĩ ngợi một chút rồi nói.

"Chắc là một trận Liên Minh đi, chơi cho vui."

Matsuri nở nụ cười.

"Liên Minh thì không có gì lạ. Được thôi, chơi thôi."

Sau một hồi, cả hai bắt đầu nhập vai vào những trận đấu trong game, cùng nhau cười đùa và trò chuyện. Cảm giác như không có gì phải lo lắng, chẳng cần phải nghĩ về bài vở hay những bài kiểm tra nữa. Chỉ có tiếng click chuột, tiếng nói cười và những trận đấu kéo dài mãi không dứt.

Trong lúc chơi, Asura cảm nhận được sự vui vẻ, như thể cả thế giới này không còn quan trọng nữa, chỉ có những người bạn và những khoảnh khắc thư giãn bên nhau.

Asura đang dồn hết tâm trí vào trận đấu, tay không ngừng di chuyển chuột và bấm phím, cố gắng điều khiển nhân vật sao cho thật mượt mà. Nhưng một tiếng *ting* từ điện thoại khiến cậu phải dừng lại, tay vẫn giữ chuột, mắt không thể không nhìn vào màn hình.

Cậu với tay lấy điện thoại, mở ra xem.

"Lại là tin nhắn từ giám thị..."

Cảm giác lo lắng bỗng dưng ùa về, cậu nhìn vào tin nhắn với ánh mắt hơi chao đảo.

"Ngày mai đến gặp tôi, thầy chủ nhiệm của cậu đã thấy cậu hôm nay rồi. Cậu không thoát được đâu."

Cả người Asura như đông cứng lại, một cảm giác không thể tả được, vừa sợ hãi vừa khó chịu, ông thầy đó lại một lần nữa khiến cậu phải lo lắng.

"Chết rồi..."

Cậu hít một hơi thật sâu, rồi quay sang nhìn cô bạn đang ngồi cạnh.

Matsuri ngẩng lên, cô nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu, nhưng không hiểu lý do.

"Cậu làm sao vậy?"

Asura ngập ngừng một chút, rồi quyết định kể cho cô nghe.

Matsuri nhìn Asura rồi khẽ nhún vai.

Matsuri vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Asura thì cũng cảm thấy hơi bối rối.

"Vậy là cậu là người duy nhất bị phát hiện sao?"

"Ừ, chỉ có mình mình thôi."

Asura ngồi lại, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình nhưng không thể tập trung được vào trận game nữa. Mọi suy nghĩ đều quay về với tin nhắn từ giám thị.

"Ngày mai phải đi gặp thầy… không biết chuyện này sẽ đi đến đâu nữa."

Matsuri vỗ nhẹ vai Asura, nhẹ nhàng động viên.

"Chắc sẽ không sao đâu. Dù sao cậu cũng chỉ đang muốn tránh khỏi mấy buổi học chán ngắt thôi mà."

Asura hơi nhíu mày, nghĩ một lúc rồi gật đầu.

"Ừ, nhưng cảm giác bị bắt quả tang thế này không hay chút nào."

Cậu lại nhìn màn hình, nhưng không còn hứng thú tiếp tục chơi. Cảm giác căng thẳng bắt đầu bao trùm lên tâm trí, và chỉ biết rằng mai sẽ có một cuộc gặp gỡ với thầy ấy mà thôi.

Asura ngồi yên một lúc, vẫn còn cầm chiếc điện thoại trong tay. Cậu bấm mở cửa tin nhắn, rồi bắt đầu đánh những dòng chữ năn nỉ.

"Thầy ơi, em thực sự chỉ muốn đổi không khí thôi ạ, em không có ý gì đâu."

Cậu gửi đi với hy vọng có thể thay đổi được gì đó, nhưng chỉ trong vài giây, màn hình hiển thị chữ "seen" mà không có một câu trả lời nào.

Asura buông điện thoại xuống, cảm giác như lòng mình bị bóp nghẹt. Cậu thở dài, không biết phải làm gì.

"Chắc mình phải lên mạng tìm cách nào đó để thoát khỏi cái kiểm điểm này..."

Cậu mở trình duyệt và bắt đầu tìm kiếm. Những từ khóa như *cách trốn kiểm điểm* hay *cách giải quyết khi bị thầy bắt* liên tục hiện lên trên màn hình. Asura hy vọng có thể tìm được một mẹo nào đó để thoát khỏi tình huống này.

Nhưng khi lướt qua vài bài báo, cậu chỉ thấy những tiêu đề kiểu như *Học sinh cá biệt bị trừng phạt nặng*, *Cái kết của những đứa hay trốn học* và *Câu chuyện về những kẻ bị đuổi học vì dối trá*. Cậu đọc qua vài bài và chỉ thấy càng lo lắng hơn.

"Chết rồi… Nếu như tôi cũng bị rơi vào tình huống như thế này thì sao?"

Mỗi câu chuyện trong các bài báo đều kết thúc bằng hình ảnh học sinh bị kỷ luật nặng hoặc thậm chí là đuổi học. Những hình ảnh và câu chuyện đó khiến Asura cảm thấy càng thêm bất lực.

"Không lẽ mình phải chấp nhận sao? Liệu có cách nào thoát ra không?"

Cậu đóng cửa trình duyệt và nhìn lại chiếc điện thoại. Một cảm giác bực bội trào dâng trong lòng.

"Thực sự thì chẳng có cách nào sao?"

Cậu lại ngồi im lặng, trong lòng đầy lo lắng. Cảm giác tuyệt vọng bắt đầu lấn át cậu, khi không thấy có một lối thoát nào cho mình trong tình huống này.

Matsuri ngồi bên cạnh, nhìn Asura với một nụ cười nhẹ nhàng. Cô thấy cậu đang đắm chìm trong suy nghĩ, nhưng không thể không nói một câu.

"Chuẩn bị đi quét sân trường đi nhé."

Asura quay sang nhìn Matsuri, ánh mắt tràn ngập sự tức giận.

"Ừ thì... cũng đành vậy."

Cậu biết dù có phản đối thế nào, Matsuri cũng sẽ chẳng thay đổi được gì. Thế là cậu đành ngậm ngùi đứng dậy, quyết định về sớm để tránh xa thêm những drama không đáng có.

Khi về tới nhà, Asura đã cảm nhận được một không khí kỳ lạ. Cậu mở cửa và bước vào, mắt chạm ngay vào hai bóng người quen thuộc.

"Bố mẹ..."

Cậu không thể tin vào mắt mình. Bố mẹ cậu đang ngồi ở phòng khách, cả hai đều nhìn cậu với ánh mắt nghiêm túc, hệt như trong những bộ phim gia đình có cảnh giáo huấn.

Asura đứng khựng lại, chẳng biết phải nói gì. Đặc biệt là khi cậu biết rằng tỉ lệ bố mẹ ở nhà còn thấp hơn cả tỉ lệ gacha nhân vật 5 sao mà cậu từng gặp.

"Bố mẹ, sao hôm nay lại..."

Mẹ của Asura nhìn cậu, giọng lạnh lùng.

"Thầy giáo của con đã báo chuyện hôm nay cho chúng ta rồi."

Asura mở to mắt, không thể tin được.

"Thầy... thầy đã báo sao?"

Bố của cậu hít một hơi dài, nhìn cậu với vẻ nghiêm khắc.

"Con đã làm gì mà bị thầy giáo gọi về thế này? Con nghĩ mình đang làm gì vậy?"

Asura cảm thấy thật sự bất lực, chẳng thể biện minh được gì. Cậu cúi đầu, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt bố mẹ.

"Con chỉ… muốn trốn học một chút thôi mà."

Mẹ cậu nhíu mày, giọng nói đầy sự thất vọng.

"Trốn học? Đây là cách con giải quyết vấn đề à? Vậy là con không tôn trọng người dạy mình rồi."

Asura cảm thấy lúng túng, lòng như có hàng nghìn suy nghĩ nhưng chẳng thể nói thành lời. Bố cậu tiếp lời, giọng không hề nhẹ nhàng.

"Con không thấy điều này ảnh hưởng đến hình ảnh của gia đình mình sao?"

Cậu không dám đáp lại, chỉ biết đứng yên lắng nghe. Trong đầu cậu, những câu chuyện trên mạng về học sinh cá biệt lại bắt đầu ùa về, khiến cậu càng thêm cảm thấy bị mắc kẹt.

"Con nghĩ con có thể làm gì tùy ý mà không có hậu quả sao?"

Bố cậu nhìn cậu, rồi dừng lại một chút trước khi nói tiếp.

"Thôi, vào phòng đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Asura chỉ biết lặng lẽ gật đầu, rồi bước vào phòng mà không dám phản kháng. Cảm giác lúng túng, xấu hổ dâng lên trong lòng cậu. Cậu không thể ngờ rằng mọi chuyện lại kết thúc như thế này.

Asura ngồi trong phòng, mắt nhìn xuống sàn nhà, cố gắng nghe từng lời giảng của mẹ. Giọng của bà vang lên đều đặn, như một bài giảng đạo, dài dằng dặc hơn cả giáo án của những tiết học trên lớp mà cậu từng phải ngồi nghe. Mỗi câu, mỗi chữ đều như thấm vào lòng, nhưng trong đầu cậu, chỉ có một suy nghĩ duy nhất *Mai phải trốn kiểu gì đây?*

Mẹ của Asura không ngừng nhấn mạnh về việc học hành và trách nhiệm, rằng trốn học chẳng bao giờ là cách giải quyết vấn đề, rằng việc học là quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác. Nhưng tất cả những gì cậu có thể làm là gật đầu mà không nói gì.

"Mẹ, con biết rồi."

Mẹ cậu tiếp tục với những lời giảng dài, giọng bà không có dấu hiệu giảm bớt sự nghiêm khắc. Asura cảm thấy như mình đang bị nhấn chìm trong một đại dương của những lời trách móc, chẳng thể thoát ra. Nhưng cậu vẫn không ngừng nghĩ đến kế hoạch *trốn học* của mình vào ngày mai.

"Nhưng mình sẽ không thể chạy mãi được…"

Chính câu nói ấy của cậu tự nói với mình làm cậu có chút cảm giác hối hận. Mẹ cậu, vẫn chưa dừng lại, nhìn vào cậu với ánh mắt nghiêm túc, như muốn chắc chắn rằng cậu sẽ hiểu ra vấn đề.

"Ngày mai mẹ sẽ chở con đi học luôn."

Asura chợt ngẩng đầu lên, mắt mở to, kinh ngạc vì câu nói của mẹ. Cậu không thể tin vào tai mình. Mẹ cậu, người luôn bận rộn, giờ lại quyết định sẽ chở cậu đi học mỗi ngày sao? Cậu không còn đường để thoát thân, không thể nghĩ ra cách nào để trốn học trong tình huống này.

"Không thể nào… Sao lại như vậy được?"

Cậu chỉ còn biết ngồi im, cắn chặt môi, trong lòng tràn ngập cảm giác tuyệt vọng. Mọi ý định trốn học đã hoàn toàn bị phá sản. Mẹ cậu đã kiểm soát mọi tình huống. Và giờ, Asura không còn cơ hội nào để *tự do* như trước nữa.

Asura cố gắng mở mắt trong sáng hôm đó, cảm giác mệt mỏi như đã bao trùm lấy cơ thể cậu. Đêm qua ngủ muộn vì chơi game quá lâu, giờ đây, cậu chẳng thể tỉnh táo nổi.

"Mau dậy đi con, mẹ đã gọi dậy rồi!"

Cậu ngồi dậy, mắt vẫn còn nhắm nghiền, nhưng không thể nào lơ là được, vì mẹ đã đứng trước cửa phòng, không để cậu có cơ hội tiếp tục ngủ.

"Con chỉ muốn ngủ thêm chút thôi mà..."

Mẹ của Asura không một chút cảm thông, bà đã sẵn sàng để áp dụng *phương pháp* của mình.

"Dậy ngay, ăn sáng đi, rồi mẹ sẽ đưa con đi học."

Cậu rên rỉ một chút, nhưng vẫn phải lết ra khỏi giường. Sau khi ăn sáng qua loa, cậu bước ra ngoài với dáng điệu mệt mỏi, như một zombie di chuyển.

"Nhớ mặc áo khoác vào đi, trời hơi lạnh đấy."

Asura đeo ba lô vào vai, rồi lướt qua mẹ, cố gắng không để lộ sự khó chịu. Tuy nhiên, mẹ cậu không hề bỏ qua. Bà tiến đến, nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Chắc chắn con đã hiểu chuyện này chưa?"

Asura không dám trả lời, chỉ đành gật đầu ừ hữ. Cậu không muốn thêm một lần nữa đối diện với cái nhìn nghiêm khắc của mẹ.

Rồi, mẹ bắt đầu lái xe, chở cậu đến trường như đã hứa. Asura ngồi yên trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết phải nghĩ gì. Cảm giác như cả thế giới đang chống lại ý định trốn học của cậu. Mọi thứ thật sự quá khắc nghiệt.

Asura vừa bước xuống xe, mắt liếc nhanh về phía cổng trường thì thấy giám thị đứng đó, ánh mắt sắc lạnh như thể đang chờ đợi ai đó. Cậu nhận ra ngay, rồi cúi đầu đi nhanh qua, hy vọng không bị phát hiện. Nhưng chưa kịp tỏ ra *thoát nạn*, giám thị đã gọi lại.

"Asura, đứng lại!"

Cậu đứng chết lặng, không thể làm gì khác ngoài việc quay lại với vẻ mặt ngại ngùng. Giám thị đi đến gần, đôi mắt nghiêm khắc như muốn xét xử tội trạng.

"Em đi đâu hôm qua?"

Asura mở miệng định bịa ra một câu chuyện nào đó, nhưng đột nhiên nhớ ra mẹ đã biết hết mọi chuyện rồi. Cậu im lặng, chẳng thể nào nói dối được nữa.

"Em... em..."

Giám thị nhìn cậu một cách nghiêm khắc hơn, không chờ đợi câu trả lời. Cậu chỉ biết cúi đầu nhận lỗi.

"Vâng, em sai rồi."

Giám thị thở dài, không nói thêm gì, nhưng rõ ràng cậu đã biết mình không thể thoát khỏi những lời giảng đạo lần thứ hai. Cả hai bước lên văn phòng, Asura cảm thấy không còn đường để trốn tránh.

Asura ngồi trong phòng, ánh mắt lướt qua tờ giấy trắng với nội quy trường. 50 lần, một con số nghe thật là mệt mỏi. Cậu mới chép được có 3 dòng thì cảm giác chán nản ập đến, khiến cậu không thể tiếp tục được nữa. Thế là, như một phản xạ tự nhiên, tay cậu đã lén lấy điện thoại ra.

"Chắc chẳng ai thấy đâu."

Cậu nhấn vài nút trên điện thoại, định chơi game một chút cho khuây khỏa. Nhưng ngay khi vừa mở màn hình, cậu nghe thấy tiếng giày giẫm nhẹ trên sàn, và giám thị từ đâu đi ngang qua.

"Thôi chết rồi!"

Asura vội vã nhét điện thoại vào cặp, nhưng không kịp. Giám thị đã nhìn thấy, ánh mắt ông lạnh lùng.

"Em định làm gì với điện thoại trong giờ phạt hả?"

"Em... em chỉ lấy ra một chút thôi."

"Không có chút thôi nào. Đưa đây."

Cậu không thể làm gì khác ngoài việc đưa điện thoại cho giám thị, trong lòng đầy sự bất lực. Giám thị không nói gì, chỉ nhét chiếc điện thoại vào ngăn kéo bàn rồi quay sang nhìn Asura.

"Điện thoại của em sẽ bị tịch thu tới cuối tuần."

Asura chỉ biết ngồi im, cảm giác như ngày hôm nay mọi thứ đều chống lại cậu. Cậu nghĩ đến việc sẽ phải chịu đựng 3 ngày không có điện thoại, và chẳng biết làm gì để thoát khỏi tình huống này.

Càng ngày cuộc sống càng đi xuống, chuông reo hết tiết anh phải cố làm nốt phần còn lại...


Load failed, please RETRY

État de l’alimentation hebdomadaire

Rank -- Classement Power Stone
Stone -- Power stone

Chapitres de déverrouillage par lots

Table des matières

Options d'affichage

Arrière-plan

Police

Taille

Commentaires sur les chapitres

Écrire un avis État de lecture: C8
Échec de la publication. Veuillez réessayer
  • Qualité de l’écriture
  • Stabilité des mises à jour
  • Développement de l’histoire
  • Conception des personnages
  • Contexte du monde

Le score total 0.0

Avis posté avec succès ! Lire plus d’avis
Votez avec Power Stone
Rank NO.-- Classement de puissance
Stone -- Pierre de Pouvoir
signaler du contenu inapproprié
Astuce d’erreur

Signaler un abus

Commentaires de paragraphe

Connectez-vous