Télécharger l’application
15.38% Light Of The Shadow | The Battle Of God | / Chapter 2: Chapter 2: Kiểm Tra

Chapitre 2: Chapter 2: Kiểm Tra

Cậu vẫn ngồi đó, mắt liếc nhìn qua cửa sổ lớp học. Tầm nhìn qua khung cửa kính hướng ra phía ngoài là một khoảng không gian rộng lớn, nơi đồi núi xanh mướt vươn lên vút cao. Trên đỉnh núi, cậu biết là có một cây cổ thụ to lớn, được cho là linh thiêng nhất Nhật Bản, một cây mà người ta nói là hạt giống của thần. Người ta tin rằng cả ngọn núi và cây cổ thụ đó mang trong mình một sức mạnh vô hình, một sự linh thiêng mà không ai dám đến gần nếu chưa được phép.

Ánh sáng ngoài trời phản chiếu vào cây, làm cho những chiếc lá xanh mướt trở nên sáng lên dưới nắng. Nhưng đột nhiên, có điều gì đó lạ lùng thu hút sự chú ý của cậu. Cậu quay lại nhìn kỹ, và rồi, một tia sáng màu xanh lục huyền ảo loé lên từ khu vực gần gốc cây.

Tia sáng này không giống những tia sáng bình thường, nó dường như phản chiếu vào không gian một cách kỳ bí, với những đường nét uốn lượn và thay đổi liên tục. Cậu nheo mắt, cố gắng tập trung, nhưng ánh sáng ấy vẫn cứ gợn sóng và biến dạng, như thể có một thứ gì đó sống động đang phát ra từ đó.

"Mình hoa mắt rồi sao?"

Cậu tự hỏi, nhưng ánh sáng cứ vờn quanh đó, không thể giải thích nổi. Chưa kịp nghĩ thêm, bỗng nhiên, cửa lớp học mở ra. Tiếng bước chân vang lên, thu hút sự chú ý của cậu.

Cả lớp im lặng ngay lập tức, và khi nhìn lên, cậu thấy ông thầy chủ nhiệm đang bước vào lớp, khuôn mặt nghiêm nghị như mọi khi.

"Chào các em, hôm nay tôi sẽ kiểm tra giấy."

Cậu giật mình, tim đập thình thịch. Cái ánh sáng kỳ lạ mà cậu vừa nhìn thấy khiến cậu hoàn toàn mất tập trung, và giờ lại phải đối diện với một buổi kiểm tra giấy nữa. Cậu chỉ biết cười gượng, trong lòng thầm nghĩ nếu mà kiểm tra giấy thì chắc mình xong phim rồi.

"Chết rồi…"

Cậu thầm thì, nhưng không dám nói to, vì lớp đã im lặng và ông thầy đang chuẩn bị bắt đầu. Cậu cố gắng xua đi cái hình ảnh của tia sáng xanh lục vừa rồi, nhưng nó cứ ám ảnh trong đầu, khiến cậu chẳng thể tập trung vào bài giảng nữa.

Ông thầy nhìn qua cả lớp với ánh mắt sắc lẹm, rồi ra lệnh một cách dứt khoát:

"Lấy giấy ra, làm bài kiểm tra đi."

Lớp học đồng loạt cầm giấy và bút, không khí trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng cọ bút trên giấy. Cậu lôi tờ giấy bài kiểm tra ra, trong lòng chẳng khỏi căng thẳng. Đã lâu rồi cậu không học bài, và giờ đối diện với mấy câu toán hóc búa thì cảm giác như muốn bỏ cuộc ngay từ đầu.

Đầu tiên là bài toán đơn giản về hàm bậc nhất. Cậu nhìn lướt qua, rồi tự nhủ

"Ừ, cái này thì không khó lắm, làm thôi."

Nhưng sau vài phút cố gắng, cậu nhận ra mình đang đứng trước một bức tường. Câu hỏi không chỉ yêu cầu tính toán đơn giản mà còn cần phải suy luận sâu hơn. Cậu cảm thấy cái đầu mình bắt đầu vướng víu.

"Chắc chắn là cái này là cách tính… nhưng mà sao không ra?"

Cậu vẽ lại công thức một lần nữa, nhưng vẫn không tìm ra được lời giải hợp lý. Hơi thở bắt đầu gấp gáp hơn, đầu óc loáng thoáng như có một lớp sương mù. Cậu chuyển sang câu sau, một bài toán về hình học không gian.

Lần này, cậu có chút tự tin hơn. Cậu vẽ hình ra giấy, cố gắng áp dụng công thức tính thể tích khối đa diện, nhưng mỗi lần làm lại thấy không đúng. Mặt giấy đầy những dấu gạch chéo, vài lần viết xong lại gạch bỏ, và thời gian cứ trôi qua.

Cậu hít một hơi thật sâu, gắng gượng tìm ra phương án, rồi cuối cùng đánh liều viết đáp án mà mình cảm thấy là có thể đúng, dù không chắc chắn lắm. Cậu biết rằng chỉ còn vài phút nữa là hết giờ, và đành làm nốt những câu còn lại với hy vọng may mắn sẽ mỉm cười.

Cuối cùng, ông thầy bước lên và bắt đầu thu bài. Cậu nhìn tờ giấy của mình, lòng lo lắng không yên. Khi thầy trả lại bài, cậu nhận ra điểm số mình nhận được.

"4/100…?"

Cậu không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy điểm số. Cảm giác thật tệ hại. Từ một bài kiểm tra tưởng chừng dễ dàng, giờ trở thành một thất bại ê chề. Cậu nắm chặt bài kiểm tra trong tay, không dám nhìn xung quanh vì sợ bị ai đó chê cười.

Thầy chỉ thở dài khi đưa tờ bài kiểm tra lại cho cậu.

"Phải nghiêm túc hơn, nếu không sẽ không bao giờ tiến bộ được."

Câu nói của thầy vang lên, nhưng cậu chẳng nghe được gì nhiều ngoài cảm giác thất vọng.

Cậu trở về chỗ ngồi, mắt nhìn xuống tờ bài kiểm tra của mình, cảm giác thật sự tệ. Ngay lúc đó, cậu nghe tiếng lạch cạch từ phía bên cạnh, rồi nhìn thấy Tetsuya quay lại nhìn cậu, tay cầm tờ bài kiểm tra của mình.

"Mày được tận 82 điểm á?"

Cậu hỏi, ánh mắt không giấu nổi sự bất ngờ. Mặc dù Tetsuya là một thằng bạn khá giỏi, nhưng không nghĩ nó lại đạt điểm cao đến vậy.

Tetsuya cười, phẩy phẩy bài kiểm tra trong tay như thể chẳng có gì đáng tự hào.

"Đúng rồi, 82 đấy. Cũng bình thường thôi mà."

Cậu nhìn thấy điểm số của Tetsuya và không khỏi cảm thấy bối rối. Điểm số của nó cách xa điểm của cậu quá nhiều, và tự nhiên cậu lại cảm thấy một cảm giác cạnh tranh không vui.

Tetsuya thấy cậu không nói gì, liền quay lại với giọng trêu đùa.

"Yên tâm đi, nếu cần thì tao có thể kèm mày học. Để lần sau không phải làm lại cái bài kiểm tra này nữa."

Cậu không trả lời ngay lập tức, chỉ lặng lẽ nhìn vào bài kiểm tra của mình một lần nữa, lông mày khẽ nhíu lại. Tetsuya có thể kèm mình học sao? Liệu có hiệu quả không? Cậu không chắc lắm, nhưng không thể phủ nhận rằng, nếu không thay đổi gì, chắc chắn sẽ tiếp tục thất bại.

"Thật không?"

Cậu hỏi lại, giọng hơi nghi ngờ nhưng cũng có chút hy vọng.

Tetsuya gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn lúc trước.

"Ừ, không sao đâu. Mày học như thế này thì bao giờ mới đậu được."

Cậu nhìn Tetsuya, không biết có nên nhận lời hay không. Mặc dù nó thường xuyên trêu cậu, nhưng thỉnh thoảng nó cũng rất nghiêm túc trong những chuyện quan trọng.

"Tao nghĩ… có thể thử xem."

Cậu nói, chẳng biết có thành công hay không, nhưng dù sao cũng cần phải thử thay đổi một chút. Tetsuya cười, vỗ vỗ vai cậu.

"Được rồi, vậy tao sẽ bắt đầu kèm mày ngay tuần này. Đừng để đến lúc thi lại thì lại hối hận."

Cậu cảm thấy một chút nhẹ nhõm, ít ra là mình đã có một người bạn muốn giúp đỡ. Nhưng ít ra cậu cũng mém được 100 điểm rồi chỉ thiếu có 96 điểm thôi...

Cậu bước xuống căn tin, lòng vẫn còn lửng lơ với những suy nghĩ về bài kiểm tra. Mặc dù đã quyết định thử học với Tetsuya, nhưng cậu không thể không lo lắng về việc có thể cải thiện được bao nhiêu.

Cậu lấy một suất cơm và một chai nước, rồi chậm rãi đi lên sân thượng, nơi mà cậu thường đến để có thể tĩnh tâm một chút, không bị làm phiền.

Khi mở cửa sân thượng, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống, và cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho một bữa ăn yên tĩnh. Tuy nhiên, khi bước ra ngoài, cậu lại thấy có người ngồi trên bậc thềm gần góc sân thượng.

"Azu?"

Cậu ngạc nhiên nhìn cô gái ngồi đó, tay cầm một hộp cơm, khuôn mặt khá bình thản. Azu là bạn cùng lớp của cậu, nhưng cô ít khi chủ động nói chuyện với ai. Cô luôn giữ cho mình một khoảng không gian riêng biệt.

Azu ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh.

"Ểh, mày lên đây làm gì vậy?"

Cậu tiến lại gần, vẫn còn một chút ngại ngùng.

"Ừ, tao chỉ muốn ăn một mình thôi, không muốn ở dưới căn tin ồn ào lắm..."

Cậu nhìn vào hộp cơm trên tay Azu, và rồi ngồi xuống gần cô, mặc dù hơi ngại nhưng không muốn đứng ở đó như một người lạ.

"Ừ, tao cũng vậy. Nhưng sao mày lại ở đây? Bình thường không thấy mày lên sân thượng đâu."

Azu cười nhẹ, nhưng không phải kiểu cười vui vẻ mà là một nụ cười nhẹ nhàng.

"Có một chút chuyện muốn yên tĩnh thôi."

Cậu gật đầu, không muốn hỏi thêm vì có thể sẽ làm cô ấy cảm thấy khó chịu. Cả hai đều ngồi yên, ăn một lúc, không ai nói gì thêm.

Cảm giác lúc này thật lạ, không còn sự ồn ào của lớp học hay tiếng trò chuyện từ bạn bè, chỉ có tiếng thì thầm của gió và tiếng thìa chạm vào hộp cơm.

Azu nhìn cậu với ánh mắt có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.

"À, mà này, mày có muốn gia nhập câu lạc bộ văn học của trường không?"

Cậu nhìn cô, hơi bất ngờ. Đây là lần đầu tiên Azu rủ cậu tham gia một câu lạc bộ, thường ngày cô ít khi chủ động như vậy.

"Câu lạc bộ văn học sao?"

Azu gật đầu, giọng cô nhẹ nhàng.

"Ừ, ở đó có nhiều người thú vị và có thể giúp mày cải thiện kỹ năng viết lách. Tao nghĩ mày sẽ thích đó."

Cậu nhìn cô, rồi khẽ lắc đầu. Câu lạc bộ văn học, mặc dù nghe có vẻ thú vị, nhưng với cậu thì đó là một thử thách không dễ gì vượt qua.

"Cảm ơn mày, nhưng tao không nghĩ tao có thể tham gia được đâu."

Azu nhìn cậu, hơi ngạc nhiên.

"Sao vậy?"

Cậu thở dài, cảm thấy có chút bối rối khi phải giải thích lý do.

"Tao đâu có giỏi về văn học đâu, học vớ vẩn mãi mới qua được bài kiểm tra. Gia nhập câu lạc bộ đó chẳng làm được gì đâu. Cũng đâu có giúp gì cho tao."

Azu im lặng trong một giây, rồi cuối cùng lên tiếng với giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định.

"Mày đừng nghĩ như vậy. Câu lạc bộ văn học không chỉ là về việc giỏi viết lách. Đó còn là nơi để trao đổi ý tưởng, học hỏi, và thậm chí là giúp mày phát triển kỹ năng trong nhiều lĩnh vực. Viết không phải chỉ cần tài năng bẩm sinh, mà còn cần sự rèn luyện."

Cậu vẫn cảm thấy không chắc chắn, nhìn vào hộp cơm trong tay mình như để trấn tĩnh bản thân.

"Tao biết là mày muốn tốt cho tao, nhưng thật sự tao nghĩ mình không hợp. Mấy người trong câu lạc bộ chắc chắn sẽ giỏi hơn tao rất nhiều, còn tao thì chỉ là kẻ ngoài cuộc."

Azu nhìn cậu, không nói gì trong giây lát, rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

"Nhưng mày có thể bắt đầu từ những bước nhỏ mà. Ai cũng phải bắt đầu từ đâu đó chứ không thể đợi đến khi giỏi mới tham gia."

Cậu lặng thinh, không biết nên trả lời sao cho phải. Mặc dù những lời của Azu có vẻ hợp lý, nhưng cậu vẫn cảm thấy lo lắng và thiếu tự tin về khả năng của mình.

"Cảm ơn mày, nhưng tao nghĩ sẽ ổn thôi. Đừng lo."

Azu chỉ khẽ cười, không ép buộc cậu nữa.

"Được rồi, nếu mày thay đổi ý định thì tao sẽ luôn sẵn sàng. Nhưng đừng để cơ hội trôi qua mà không thử nhé."

Cậu gật đầu, dù trong lòng vẫn còn chút do dự, nhưng cũng không muốn làm cô ấy buồn.

Cậu nhìn Azu một cách vô thức, không biết vì sao lại không thể rời mắt khỏi cô, Azu thấy vậy quay sang hỏi.

"Nhìn gì vậy?"

Cậu bối rối, không biết trả lời sao cho hợp lý. Thực ra, cậu không có ý định nhìn lâu như vậy, nhưng rồi lại phát hiện cô ấy có một vẻ gì đó khiến cậu không thể không chú ý.

"À… không có gì đâu."

Cậu nhanh chóng quay mặt sang hướng khác, giả vờ như không có chuyện gì. Nhưng rồi, không hiểu sao, cậu lại nói tiếp, như thể muốn xóa tan bầu không khí ngượng ngùng.

"Tính ra, mày cũng dễ thương nhỉ."

Azu nghe thấy câu đó, đôi mắt cô mở rộng một chút, có vẻ khá bất ngờ trước lời nói của cậu. Cô không thường nhận được những lời khen như vậy, và đặc biệt là từ cậu. Cô chỉ cười nhẹ, không có gì là quá lạ, nhưng có chút gì đó ấm áp trong nụ cười ấy.

"Cảm ơn… nhưng tao nghĩ mày đang tìm cách đổi chủ đề nhỉ."

Cậu lại cảm thấy mình hơi ngu ngốc khi nói ra lời đó.

"À… không phải đâu."

Cậu ngượng ngùng đáp lại, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh.

"Thật sự thì tao chỉ… nghĩ là mày khá dễ thương thôi."

Azu nhìn cậu, ánh mắt của cô có chút mềm mại hơn, nhưng cô không nói gì thêm. Thay vào đó, cô chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

"Được rồi, thôi ăn đi. Đừng nói linh tinh nữa."

Cả hai lại tiếp tục ăn trong không khí nhẹ nhàng, dù không còn nói gì thêm, nhưng lúc này, trong lòng cậu lại có cảm giác khác biệt về Azu.

Cô ấy không phải chỉ là một cô gái bình thường, mà dường như là ai đó có thể làm cho cậu cảm thấy thoải mái dù không cần phải nói quá nhiều.

Sau khi ăn xong, cậu và Azu rời sân thượng, bước xuống hành lang trường. Bầu không khí nhẹ nhàng và thư giãn hơn hẳn, không còn sự căng thẳng của bài kiểm tra hay những lo âu trong lòng cậu.

Hai người đi lang thang khắp hành lang, chẳng có mục đích gì rõ ràng, chỉ đơn giản là tận hưởng chút thời gian yên bình bên nhau.

"Ai bảo mày ăn ít vậy?"

Cậu nghe thấy câu hỏi từ Azu, liền quay sang nhìn cô với ánh mắt hơi ngạc nhiên.

"Ăn ít sao? Ờ, chắc tại sáng nay tao dậy trễ nên ăn vội."

Azu lắc đầu, rồi cười một chút.

"Thấy mày ăn vậy mà vẫn than đói."

"Thật mà, tao ăn ít, chỉ là tối qua học bài muộn quá nên giờ hơi mệt. Cảm giác như chưa đủ năng lượng ấy."

Azu nhướn mày, có vẻ không tin lắm vào lời giải thích của cậu.

"Cái này giống như cái cớ cho những người hay trễ giờ học ấy. Mày cần phải chăm sóc bản thân nhiều hơn, tao không thấy mày ăn uống gì cho tốt."

Cậu thở dài, chẳng biết phải nói gì thêm. Thực tế thì cậu cũng biết mình cần thay đổi, nhưng thói quen của cậu khó mà sửa đổi ngay được.

"Thật ra tao cũng muốn chăm sóc bản thân hơn, nhưng không dễ gì đâu."

Azu liếc cậu một cái, rồi quay lại nhìn về phía hành lang vắng lặng.

"Đừng có bi quan thế chứ. Chỉ cần mày có chút quyết tâm thôi là làm được."

Cậu chỉ khẽ cười, không nói gì. Bỗng nhiên, Azu nói tiếp với giọng có phần trêu chọc.

"À, nói về chuyện bi quan, mày có bao giờ nghĩ tới chuyện tương lai chưa? Tao thì cứ nghĩ hoài về chuyện đó."

Cậu nhìn cô, có chút ngạc nhiên vì từ trước đến nay, Azu vốn ít khi chia sẻ về những thứ này.

"Tương lai?"

"Ừ, kiểu như mày muốn làm gì sau khi ra trường ấy. Tao thấy chẳng ai biết rõ được tương lai đâu, nhưng ít nhất phải có mục tiêu gì đó."

Cậu suy nghĩ một lúc rồi thở dài.

"Tao không biết nữa. Chỉ là, có đôi lúc tao cảm thấy như không có gì đặc biệt. Mình chỉ như một phần trong đám đông, không có gì nổi bật."

Azu liếc cậu, ánh mắt dịu dàng.

"Mày nghĩ như vậy sao? Mày không nhận ra mình có nhiều thứ đáng để tự hào sao?"

Cậu im lặng, không biết phải đáp lại thế nào. Cảm giác như Azu đang cố thuyết phục cậu rằng mình có giá trị, nhưng cậu vẫn chưa cảm nhận được điều đó.

"Chắc là tao hơi bi quan thôi."

Azu cười nhẹ.

"Không sao đâu, ai mà không có lúc như vậy. Tao cũng từng nghĩ vậy, nhưng rồi tao nhận ra chỉ cần mày cố gắng thì mọi thứ sẽ khác."

Cả hai cứ tiếp tục đi dọc hành lang, chuyện trò linh tinh về đủ thứ. Cậu kể cho Azu nghe những câu chuyện về những lần thất bại trong quá khứ, những lần thử làm điều gì đó nhưng đều không thành công. Azu lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng cười hoặc đưa ra vài câu khuyên nhủ.

"Ai mà không thất bại, mà thất bại còn có thể là bài học đó chứ."

Cậu gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn còn chút hoài nghi. Nhưng cảm giác như khi nói chuyện với Azu, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể những lo lắng trong đầu cậu bỗng nhiên không còn quá quan trọng.

"Nói vậy cũng đúng, nhưng sao tao vẫn cảm thấy mình hơi lạc lối?"

Azu nhìn cậu, đôi mắt không còn xa lạ hay lạnh lùng nữa, mà có chút gì đó ấm áp.

"Lạc lối sao? Đừng lo, mày đâu phải là người duy nhất. Ai mà không từng cảm thấy như vậy chứ?"

Cậu chỉ im lặng, ngẫm nghĩ những lời của Azu. Đúng là không phải ai cũng có thể dễ dàng tìm ra con đường mình đi, nhưng ít nhất, lúc này cậu không cảm thấy mình đơn độc nữa.

Azu quay sang nhìn cậu với ánh mắt có phần tinh nghịch, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

"Thế mày có nghĩ đến chuyện lấy vợ chưa?"

Cậu nghe câu hỏi đó và khựng lại một chút, không ngờ cô lại hỏi một câu như vậy. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc này, ít nhất là không phải vào lúc này.

"À, chuyện đó… Tao vẫn chưa nghĩ đến. Còn đang bận học hành mà."

Azu không nói gì, chỉ ngả người về phía trước, rồi quay lại nhìn cậu.

Cô đặt ngón tay nhẹ nhàng lên môi, như thể đang suy tư điều gì đó, rồi sau một giây, cười nhẹ một cách tinh nghịch.

"Vậy nếu không ai lấy mày thì tao có được không?"

Cậu ngạc nhiên, không biết phải phản ứng thế nào trước lời nói này của Azu. Mắt cậu mở lớn, cảm giác như mọi thứ xung quanh đột ngột dừng lại.

"Ểh?"

Azu chỉ cười, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt cô vẫn đùa cợt và có phần ấm áp. Cậu cảm thấy như mình bị bắt quả tang vào một tình huống mà không biết phải giải thích ra sao.

Nhưng rồi, không khí đột ngột thay đổi khi có một cô gái bước đến gần.

"Ê, Azu!"

Cậu nhìn qua và nhận ra đó là Karagi cũng là bạn cùng lớp với cậu, một cô gái có mái tóc đỏ rực và tính cách cũng không kém phần nổi bật.

Azu bật cười nhẹ

"Đùa thôi.."

Cô quay lại nhìn cậu, ánh mắt có chút nghịch ngợm.

"Đừng lo, nếu tao không đùa, chắc chắn sẽ báo cho mày biết."

Cậu chỉ cười gượng, không biết phải nói gì. Lời nói đùa của Azu khiến cậu cảm thấy hơi khó xử, nhưng cũng không thể không cảm thấy một chút ấm áp lạ lùng.

Azu lại tiếp tục bật cười, rồi nhìn cậu một lần nữa.

"Thôi, tao phải đi rồi. Hẹn gặp lại mày sau nhé."

Cậu gật đầu, cảm giác như mọi chuyện diễn ra quá nhanh và không kịp hiểu hết mọi thứ. Nhưng trước khi Azu rời đi, cậu nghe tiếng cô nói vọng lại.

"Chỉ là đùa thôi, đừng có nghĩ quá nhiều nhé."

Khi Azu cùng Karagi đi khuất, cậu vẫn đứng đó một lúc, đầu óc mơ hồ không biết phải suy nghĩ thế nào về những gì vừa xảy ra.


Load failed, please RETRY

État de l’alimentation hebdomadaire

Rank -- Classement Power Stone
Stone -- Power stone

Chapitres de déverrouillage par lots

Table des matières

Options d'affichage

Arrière-plan

Police

Taille

Commentaires sur les chapitres

Écrire un avis État de lecture: C2
Échec de la publication. Veuillez réessayer
  • Qualité de l’écriture
  • Stabilité des mises à jour
  • Développement de l’histoire
  • Conception des personnages
  • Contexte du monde

Le score total 0.0

Avis posté avec succès ! Lire plus d’avis
Votez avec Power Stone
Rank NO.-- Classement de puissance
Stone -- Pierre de Pouvoir
signaler du contenu inapproprié
Astuce d’erreur

Signaler un abus

Commentaires de paragraphe

Connectez-vous