Sau cuộc chạm trán với Báo Cổ Đại, tôi và Arianne nhanh chóng rời khỏi khe núi để quay trở về làng. Mặc dù đã thoát khỏi nguy hiểm tức thời, tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về sinh vật khổng lồ đó. Những bước chân nặng nề và tiếng gầm rú của nó vẫn vang vọng trong đầu tôi. Nếu không có Arianne, có lẽ tôi đã không còn ở đây nữa.
Khi về đến làng, trời đã chập tối. Những ngọn đuốc dọc theo đường mòn sáng lập lòe, tạo nên một cảm giác an toàn hơn. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng mình không thể dựa mãi vào người khác để tồn tại. Thế giới này đầy rẫy những mối nguy hiểm mà tôi không thể đoán trước. Tôi phải mạnh mẽ hơn, không chỉ về thể chất mà còn về tâm trí.
Tôi quay sang Arianne khi chúng tôi bước vào căn nhà nhỏ của cô. "Chúng ta không thể cứ trốn mãi như thế này. Còn những sinh vật nào khác mà tôi cần phải biết không?"
Arianne dừng lại, nhìn tôi một cách suy tư. "Có rất nhiều điều mà ngươi chưa biết. Nhưng có một nơi mà chúng ta có thể tìm kiếm câu trả lời – ngôi làng bỏ hoang ở phía đông. Đó là nơi có thể chứa đựng manh mối về cách ngươi trở về thế giới của mình."
Câu nói của cô ấy làm tôi khựng lại. "Ngôi làng bỏ hoang? Tại sao lại bị bỏ hoang?"
Cô thở dài, ánh mắt trở nên xa xăm. "Đó là nơi tôi sinh ra... và cũng là nơi đã bị tàn phá bởi một thế lực vô danh. Từ đó, không ai còn dám đến gần ngôi làng ấy nữa, nhưng tôi tin rằng những gì còn lại ở đó có thể giúp chúng ta."
Tôi gật đầu, dù cảm giác bất an đang dâng lên trong lòng. "Chúng ta sẽ đi khi nào?"
Arianne cầm lấy một thanh kiếm từ góc phòng, vẻ mặt đầy quyết tâm. "Ngày mai. Hãy chuẩn bị sẵn sàng."
---
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi rời làng. Đường đi đến ngôi làng bỏ hoang rất xa và nguy hiểm. Arianne dẫn đường qua những cánh rừng dày đặc. Mọi thứ đều tĩnh lặng đến bất thường, chỉ có tiếng bước chân của chúng tôi vang vọng trong không gian mờ ảo.
"Ngôi làng đó từng là một nơi rất sầm uất," Arianne bắt đầu nói khi chúng tôi băng qua một con suối nhỏ. "Nhưng một ngày nọ, những sinh vật kỳ lạ đã tấn công. Họ là những kẻ không thuộc về nơi đây, giống như ngươi, nhưng họ không mang lại sự bình yên."
Tôi quay sang nhìn cô, trong lòng bỗng dấy lên nhiều câu hỏi. "Cô nghĩ tôi giống họ sao?"
Cô im lặng trong vài giây, rồi trả lời. "Tôi không biết. Nhưng rõ ràng ngươi không thuộc về thế giới này. Và nếu chúng ta không tìm ra cách đưa ngươi về, những điều tồi tệ có thể xảy ra."
Lời nói của cô khiến tôi suy nghĩ mãi. Tôi không biết rằng sự hiện diện của mình lại có thể gây ra nguy hiểm cho thế giới này. Nhưng càng suy nghĩ, tôi càng cảm thấy gánh nặng trên vai mình. Không chỉ đơn thuần là tìm cách trở về, tôi còn phải đảm bảo rằng mình không gây hại cho những người ở đây.
---
Sau một ngày dài di chuyển, chúng tôi cuối cùng cũng đến được ngôi làng bỏ hoang. Cảnh tượng trước mắt làm tôi nghẹn thở. Những ngôi nhà đổ nát, cây cối mọc um tùm che phủ các con đường cũ kỹ, và sự im lặng chết chóc bao trùm khắp nơi. Cảm giác như thời gian ở đây đã ngừng lại từ lâu.
Arianne bước vào làng một cách thận trọng, đôi mắt sắc bén quan sát xung quanh. Tôi đi theo sau, cố gắng giữ im lặng nhất có thể. Mỗi bước chân như chạm vào quá khứ đau thương của nơi này.
"Chúng ta đang tìm gì?" Tôi hỏi khẽ.
"Có một ngôi đền cổ nằm ở trung tâm làng," Arianne nói nhỏ. "Trong đó có những manh mối về cánh cổng dẫn đến các thế giới khác. Nếu may mắn, chúng ta có thể tìm ra cách đưa ngươi trở về."
Chúng tôi tiến sâu vào ngôi làng, những bước chân của chúng tôi trở nên nặng nề hơn khi đi qua những ngôi nhà hoang tàn. Cảm giác như có hàng ngàn đôi mắt vô hình đang theo dõi chúng tôi, và tôi không thể ngăn bản thân nghĩ rằng đây không chỉ là một nơi bỏ hoang đơn thuần.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến ngôi đền cổ mà Arianne nhắc đến. Đó là một tòa kiến trúc bằng đá khổng lồ, đã bị thời gian và thiên nhiên tàn phá nghiêm trọng. Những tảng đá nứt nẻ, rêu phong phủ kín, và những bức tượng thần bị vỡ vụn nằm rải rác khắp nơi. Nhưng điều đáng chú ý nhất là một cánh cửa đá lớn nằm ở giữa đền, được khắc những biểu tượng lạ lùng.
Arianne bước tới gần cánh cửa, ánh mắt đầy tập trung. "Đây là nơi mọi chuyện bắt đầu..."
Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào những ký hiệu trên cửa. Ngay khi cô chạm vào, mặt đất bỗng rung chuyển, và tôi cảm nhận được một luồng khí lạnh từ phía sau mình. Tôi quay lại, và trước mắt tôi là bóng dáng của một người đàn ông già cỗi, người sống sót duy nhất của ngôi làng.
---
Ông lão nhìn chúng tôi với ánh mắt sâu thẳm, như thể ông đã chứng kiến tất cả. "Các ngươi không nên ở đây," ông nói, giọng khàn đục nhưng mạnh mẽ.
Arianne quay lại, mặt cô đầy vẻ kinh ngạc. "Ông... ông vẫn còn sống?"
Ông lão gật đầu, chậm rãi bước về phía chúng tôi. "Ta đã sống qua những ngày tàn của ngôi làng này, và giờ đây ta chỉ là một cái bóng của quá khứ. Nhưng ta biết các ngươi đang tìm gì."
Tôi không thể không hỏi. "Ông có biết cách để tôi trở về thế giới của mình không?"
Ông lão nhìn tôi, ánh mắt như thấu suốt tất cả. "Có. Nhưng con đường ấy không dễ dàng. Ngươi sẽ phải đối mặt với những thử thách khắc nghiệt, và không phải ai cũng sống sót qua chúng."
Ông quay sang Arianne. "Còn ngươi, hậu duệ của những người đã ngã xuống ở đây, ngươi có sẵn sàng trả giá để mở ra cánh cổng không?"
Câu hỏi ấy làm tôi sững sờ. Chuyện gì đang diễn ra? Tại sao mọi thứ lại trở nên mơ hồ như vậy?
Arianne nhìn ông lão, đôi mắt cô đầy quyết tâm. "Nếu đó là cách duy nhất, tôi sẵn sàng."
---
Lời của Arianne làm tôi bàng hoàng. Cô đã sẵn sàng hy sinh để mở ra cánh cổng, nhưng tôi không thể để điều đó xảy ra. Thế giới này vẫn còn quá nhiều điều tôi chưa hiểu, và rõ ràng, chuyến hành trình của chúng tôi chỉ mới bắt đầu.
Cánh cửa đá khổng lồ trước mắt tôi dường như chứa đựng tất cả những câu trả lời. Nhưng liệu chúng tôi có thực sự sẵn sàng đối mặt với những điều kinh khủng ẩn sau nó?