Khi tôi tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu qua khe cửa gỗ nhỏ làm căn phòng sáng hẳn. Khung cảnh lạ lẫm xung quanh khiến tôi nhớ ra rằng đây không phải là giấc mơ. Tôi thực sự đã đến một thế giới khác. Nơi này mang vẻ đẹp huyền bí của thiên nhiên, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa sự hoang sơ và bí ẩn.
Tôi bước ra khỏi căn nhà gỗ, nơi Arianne đã cho tôi ở nhờ. Khu vực xung quanh là một ngôi làng nhỏ, nằm gọn giữa thung lũng rừng rậm bao la. Người dân ở đây làm việc chăm chỉ từ sáng sớm, mỗi người đều có một vai trò rõ ràng. Họ không giống những con người nơi tôi đến. Cơ thể của họ rắn chắc, da họ có những màu sắc hơi lạ, và cách họ di chuyển cũng rất khác biệt. Tôi vẫn chưa thể hiểu hết ngôn ngữ của họ, điều này khiến tôi cảm thấy bị cô lập. Thật không dễ dàng khi phải sống ở một nơi mà bạn không thể giao tiếp với bất kỳ ai.
Arianne xuất hiện từ phía sau, tay cô cầm một chiếc giỏ đựng đầy trái cây kỳ lạ. "Ngươi đã dậy rồi à?" cô cười nhẹ, đưa cho tôi một trái cây hình thù lạ mắt. "Thử ăn cái này đi, ngươi sẽ cần nhiều năng lượng cho hôm nay."
Tôi nhận trái cây từ tay cô, cẩn thận cắn thử. Vị ngọt lịm, kèm theo chút chua nhẹ, khiến tôi cảm thấy dễ chịu. "Cảm ơn," tôi đáp, mặc dù vẫn cảm thấy không quen với việc giao tiếp với cô. Arianne có vẻ hiểu rõ cảm giác lúng túng của tôi, cô chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
"Ngươi cần học ngôn ngữ của chúng ta," cô nói sau một lúc. "Nếu muốn sống sót ở đây, hiểu người khác là điều bắt buộc."
Tôi gật đầu, hiểu rằng cô nói đúng. Từ khi đến đây, tôi đã gặp vô số khó khăn, từ việc thích nghi với môi trường xung quanh đến việc hiểu phong tục và thói quen của cư dân nơi này. Thế nhưng, trở ngại lớn nhất vẫn là ngôn ngữ. Những âm thanh họ phát ra rất khác so với bất cứ thứ tiếng nào tôi từng nghe, và sự phức tạp trong cách giao tiếp của họ khiến tôi bối rối.
Arianne dẫn tôi đến một căn nhà nhỏ khác trong làng, nơi một người phụ nữ lớn tuổi đang chờ. Cô ấy có dáng vẻ hiền từ, nhưng đôi mắt sáng lên sự thông thái. Arianne giới thiệu bà ta là Mẹ Feira, một người thông hiểu nhiều ngôn ngữ và sẽ dạy tôi. Bà nhìn tôi chăm chú rồi ra hiệu cho tôi ngồi xuống trước mặt bà.
"Từ từ thôi," bà nói, giọng ấm áp. "Chúng ta sẽ bắt đầu từ những từ cơ bản nhất."
Cả buổi sáng, tôi cố gắng lặp lại từng từ mà Mẹ Feira dạy, từ cách gọi tên những đồ vật hàng ngày, cho đến những cách diễn đạt cảm xúc. Mặc dù rất cố gắng, nhưng việc học ngôn ngữ mới trong một thời gian ngắn không hề dễ dàng. Tôi phát hiện ra rằng ngôn ngữ nơi này không chỉ là sự sắp xếp của từ ngữ, mà còn là cả âm điệu và cử chỉ. Mỗi khi tôi cố gắng phát âm, Arianne và Mẹ Feira lại mỉm cười nhẹ, nhưng tôi có thể nhận ra sự kiên nhẫn trong đôi mắt họ.
Chiều đến, Arianne dẫn tôi đi xung quanh khu vực rừng rậm gần làng. Cô cho tôi xem những loại cây cỏ có thể dùng làm thuốc hoặc thực phẩm. Những kiến thức mà cô chia sẻ vô cùng quý báu, bởi trong một môi trường khắc nghiệt như nơi này, không phải thứ gì cũng an toàn để sử dụng. Tôi vừa học vừa ghi nhớ kỹ từng chi tiết, nhưng vẫn cảm thấy mình còn rất nhiều điều phải học hỏi.
"Ngươi phải cẩn thận với cây Thạch này," Arianne nói khi chúng tôi dừng lại trước một bụi cây có lá màu tím sẫm. "Nếu không biết cách xử lý, chúng có thể gây ngộ độc nghiêm trọng."
Tôi cúi xuống xem xét bụi cây, cố gắng khắc ghi những đặc điểm của nó. Cùng lúc đó, tôi cảm nhận rõ ràng sự kỳ lạ của thế giới này. Mọi thứ ở đây, từ cây cối, động vật, đến con người, đều khác biệt một cách sâu sắc so với những gì tôi từng biết.
"Ngươi có thường đi săn không?" tôi hỏi, ngạc nhiên về kỹ năng sinh tồn của Arianne.
Cô nhìn tôi và mỉm cười. "Từ khi ta còn nhỏ, cuộc sống ở đây buộc tất cả mọi người phải tự lực cánh sinh. Ngươi sẽ sớm hiểu điều đó thôi."
Chúng tôi tiếp tục đi bộ, và cô chỉ cho tôi thêm nhiều điều về thế giới quanh chúng tôi. Mặc dù vẫn còn cảm giác lạc lõng, nhưng tôi nhận ra rằng dần dần, tôi đang hiểu hơn về nơi này. Tôi phải học cách sống như họ, không chỉ để tồn tại mà còn để khám phá thêm những bí mật ẩn sâu trong thế giới kỳ bí này.
Khi chúng tôi đang trên đường trở về làng, bóng chiều đổ xuống khu rừng khiến không gian dần trở nên âm u hơn. Đột nhiên, Arianne dừng lại, giơ tay ra hiệu cho tôi im lặng. Tôi lập tức dừng bước, cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí.
"Ngươi có nghe thấy gì không?" Arianne thì thầm.
Tôi lắng nghe, cố gắng tập trung. Ban đầu, tôi không nghe thấy gì ngoài tiếng lá cây xào xạc. Nhưng rồi, từ xa, có tiếng bước chân nhẹ, như có ai đó đang rình rập chúng tôi. Arianne nhìn tôi, đôi mắt sắc lạnh.
"Chúng ta bị theo dõi," cô nói, giọng thấp nhưng dứt khoát.
Ngay sau đó, từ trong bụi rậm, một nhóm ba người đàn ông xuất hiện, trên tay họ cầm vũ khí. Họ ăn mặc thô sơ nhưng toát lên vẻ nguy hiểm. Một trong số họ, có lẽ là thủ lĩnh, tiến lên phía trước, nở một nụ cười nửa miệng.
"Cô gái, ngươi đang đi đâu với tên lạ mặt này vậy?" hắn hỏi, giọng nói pha chút chế giễu. "Có vẻ như ngươi không nên dẫn hắn vào lãnh thổ của chúng ta."
Arianne không hề nao núng, cô bước lên phía trước, chắn giữa tôi và những kẻ đó. "Đây không phải là lãnh thổ của các ngươi," cô nói một cách lạnh lùng. "Chúng ta không muốn có rắc rối."
Tôi cảm thấy căng thẳng, tay tôi vô thức siết chặt cây gậy tôi đang cầm. Arianne thì trông vô cùng điềm tĩnh, nhưng tôi biết cô đang sẵn sàng cho mọi tình huống.
"Rắc rối à?" tên thủ lĩnh cười lớn. "Ta nghĩ các ngươi đã gây ra rắc rối khi xâm phạm khu vực này."
Hắn ra hiệu cho hai tên đồng bọn tiến lên. Arianne lập tức lùi lại, thủ thế. Tôi cũng bước lùi, cố gắng giữ khoảng cách. Dù chưa quen với việc chiến đấu, tôi biết rằng mình không thể đứng yên.
Ngay khi hai tên đó lao tới, Arianne xoay người nhanh chóng, tránh đòn tấn công của một tên và đá mạnh vào bụng tên còn lại, khiến hắn lảo đảo ngã ra sau. Tôi cố gắng phòng thủ, dù còn lóng ngóng nhưng tôi đã bắt đầu học được từ cô cách di chuyển linh hoạt.
Chúng tôi chiến đấu với nhóm kẻ thù, phối hợp khá ăn ý mặc dù tôi còn thiếu kinh nghiệm. Arianne là một chiến binh thực thụ, còn tôi, mặc dù cố gắng hết sức, vẫn nhận ra mình còn rất nhiều điều phải học.
Sau một thời gian căng thẳng, nhóm kẻ thù buộc phải lùi bước. Tên thủ lĩnh tỏ vẻ tức giận nhưng không dám liều lĩnh thêm. "Chúng ta sẽ gặp lại các ngươi," hắn nói, trước khi biến mất vào rừng rậm.
Arianne quay lại nhìn tôi, gương mặt cô lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. "Ngươi đã làm tốt lắm," cô khen, dù rõ ràng tôi vẫn còn nhiều sai sót.
Sau cuộc đụng độ, chúng tôi quay trở lại làng trong im lặng. Bóng tối bắt đầu bao trùm khu rừng, và cảm giác lạnh lẽo dần len lỏi vào không khí. Arianne dẫn tôi đi một cách chắc chắn, nhưng tôi vẫn còn đắm chìm trong những suy nghĩ về cuộc chạm trán vừa qua. Đối diện với nguy hiểm thực sự đã làm tôi nhận ra rằng thế giới này không phải chỉ là một nơi kỳ lạ mà tôi vô tình lạc vào. Nó là một nơi chứa đầy hiểm nguy, đòi hỏi sự cảnh giác và kỹ năng sinh tồn mà tôi chưa có.
Khi về đến làng, chúng tôi bước vào căn nhà gỗ nhỏ nơi tôi đang ở tạm. Arianne khơi lửa, để ánh sáng từ đống củi bập bùng làm sáng không gian xung quanh. Không gian trở nên ấm áp hơn, nhưng tâm trí tôi vẫn chưa thoát khỏi sự bối rối.
Arianne quay sang tôi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc. "Ngươi phải chuẩn bị tinh thần cho nhiều thứ tồi tệ hơn thế. Đây không phải là lần cuối cùng chúng ta bị tấn công."
Tôi gật đầu, nhưng không thể che giấu sự lo lắng. "Bọn họ là ai? Tại sao lại tấn công chúng ta?"
Arianne nhìn tôi một lát trước khi trả lời. "Nhóm người đó thuộc một trong những băng đảng lưu lạc trong rừng. Họ săn lùng người đi qua khu vực của họ, và chúng ta chỉ vô tình trở thành mục tiêu. Nhưng đây chỉ là một phần nhỏ trong những gì ngươi sẽ phải đối mặt nếu tiếp tục sống ở thế giới này."
Tôi im lặng, cố gắng tiêu hóa thông tin. Thế giới này, dù bề ngoài có vẻ yên bình, ẩn chứa những mối nguy mà tôi chưa bao giờ gặp phải trước đây. Và rõ ràng, để sống sót, tôi cần học hỏi và thích nghi nhanh hơn.
Ngày hôm sau, việc học ngôn ngữ lại tiếp tục. Tôi cảm thấy từng âm thanh, từng từ một bắt đầu dễ tiếp thu hơn, nhưng đó vẫn là một quá trình đầy thử thách. Trong mỗi buổi học với Mẹ Feira, tôi phải học cách phát âm, cách thể hiện cảm xúc qua ngôn ngữ và cả những biểu cảm cơ thể đi kèm.
Arianne cũng giúp tôi làm quen với những khía cạnh khác của văn hóa và cuộc sống nơi này. Cô giới thiệu cho tôi về các nghi lễ, phong tục của ngôi làng, cách người dân nơi đây đối mặt với tự nhiên và sinh tồn trong thế giới hoang dã này. Dù không thể giao tiếp bằng lời một cách trôi chảy, nhưng dần dần, tôi cảm thấy mình đang bước vào một thế giới mà trước đây tôi chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào.
Chúng tôi tiếp tục đi vào rừng, nhưng lần này tôi đã chú ý hơn, lắng nghe kỹ từng tiếng động, quan sát những dấu hiệu của sự sống xung quanh. Cây cỏ, chim chóc, và cả những sinh vật nhỏ bé dường như đang kể một câu chuyện mà tôi chưa từng hiểu được.
"Ngươi đang tiến bộ," Arianne nói khi chúng tôi đang dừng lại bên một con suối để lấy nước. "Nhưng vẫn còn rất nhiều điều để học."
Tôi biết cô nói đúng. Mặc dù đã vượt qua được cuộc chạm trán với băng đảng trong rừng, tôi vẫn còn rất yếu. Nhưng ít nhất, tôi không còn hoàn toàn bị động. Tôi bắt đầu cảm thấy có một chút hy vọng, rằng nếu tiếp tục học hỏi và rèn luyện, tôi có thể tồn tại và khám phá thêm về thế giới này.
Sau vài tuần luyện tập và học hỏi, tôi đã hiểu được nhiều hơn về thế giới xung quanh. Nhưng rồi, một biến cố khác xảy ra, khiến tôi nhận ra rằng những mối nguy hiểm ở đây không chỉ đến từ con người.
Một buổi chiều, khi Arianne và tôi đang trên đường quay trở về làng sau một chuyến đi săn, bầu trời đột nhiên trở nên u ám. Mây đen từ đâu kéo đến che khuất ánh mặt trời, và tiếng gió bắt đầu rít lên, mang theo sự bất an.
Arianne dừng bước, sắc mặt cô căng thẳng. "Có điều gì đó không ổn."
Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì, từ phía xa vang lên những tiếng gầm rú khủng khiếp. Âm thanh ấy không giống bất kỳ loài động vật nào tôi từng nghe, nó vang vọng và làm chấn động không khí xung quanh. Arianne quay sang tôi, ánh mắt lạnh lẽo.
"Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!"
Chúng tôi bắt đầu chạy ngược về phía làng, nhưng tiếng gầm rú mỗi lúc một gần hơn. Tôi cảm thấy không khí xung quanh nặng nề, như thể có một sức mạnh khủng khiếp đang bao trùm mọi thứ. Đột nhiên, một sinh vật khổng lồ xuất hiện từ phía rừng rậm. Nó cao hơn cả những cây cổ thụ xung quanh, với cơ thể đầy gai nhọn và đôi mắt đỏ rực.
Đây là Báo Cổ Đại, sinh vật huyền thoại mà Arianne từng nhắc đến, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng nó có thể đáng sợ đến vậy. Con quái vật này không giống bất kỳ thứ gì tôi từng thấy trong cuộc đời mình. Với mỗi bước chân của nó, mặt đất rung chuyển, và cây cối xung quanh bị nghiền nát.
Arianne kéo tay tôi, cố gắng dẫn tôi thoát khỏi nơi đó. Nhưng tốc độ của con quái vật quá nhanh. Nó rống lên một tiếng, làm tôi choáng váng, và lao về phía chúng tôi.
Cả hai chúng tôi gần như tuyệt vọng. Nhưng Arianne, với kinh nghiệm và sự nhanh nhẹn, đã dẫn tôi chạy vào một khe núi nhỏ gần đó. Chúng tôi vừa kịp trốn vào thì con Báo Cổ Đại đi qua, nhưng tiếng thở của nó và âm thanh những móng vuốt khổng lồ vẫn khiến tôi run sợ.
Chúng tôi ngồi thở dốc trong bóng tối của khe núi, tiếng tim tôi đập mạnh trong lồng ngực. Arianne nhìn tôi, ánh mắt nghiêm nghị.
"Đây chỉ mới là bắt đầu," cô nói. "Còn nhiều điều đáng sợ hơn đang chờ đợi chúng ta."
Tôi hiểu rằng những thử thách tiếp theo sẽ còn khốc liệt hơn, và tôi chưa sẵn sàng. Nhưng tôi cũng biết rằng không có con đường nào khác ngoài việc tiếp tục chiến đấu, học hỏi, và sinh tồn trong thế giới này.