Vài ngày sau, bệnh tình của Ân Hoà đã khá hơn. A đã bắt đầu trở lại tập luyện cùng với các huynh đệ, nhưng vẫn còn hơi yếu.
"Hoàng huynh chưa khoẻ hẳn, huynh cứ nghỉ ngơi đi," Kỳ Anh nói với giọng lo lắng.
"Ta đã đỡ hơn nhiều rồi," Ân Hoà cố gắng nở một nụ cười, nhưng ánh mắt a vẫn còn lộ vẻ mệt mỏi. "Ta phải mau chóng tập luyện trở lại để theo kịp tiến độ của mọi người. Nếu như ta tiếp tục nằm đó lười biếng, ta sẽ chỉ làm gánh nặng cho những người khác, không thể bảo vệ được ai, không thể bảo vệ được... Hoàng tỷ tỷ."
Giọng a khẽ run run, như thể đang cố gắng kìm nén một nỗi sợ hãi nào đó.
"Ta không muốn Hoàng tỷ phải lo lắng bảo vệ cho ta nữa," Ân Hoà tiếp tục, giọng a trở nên quyết tâm hơn. "Ta cũng muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ tỷ ấy, rồi bảo vệ giang sơn đất nước của chúng ta..."
"Đủ rồi với những lời nói luyên thuyên này!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau Kỳ Anh.
Ân Hoà giật mình, quay đầu lại, "Triệu Tú...?"
"Huynh khoẻ hơn rồi chứ? Huynh đang nói mơ đó hả?" Triệu Tú trừng mắt nhìn Ân Hoà, giọng nói đầy mỉa mai. "Huynh nghĩ huynh có thể bảo vệ được Hoàng tỷ trong khi hôm đó chính huynh đã suýt chút nữa để Hoàng tỷ chết vì bảo vệ mình à?"
"Hoàng huynh, mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp rồi," Kỳ Anh cố gắng "dập tắt" cuộc tranh cãi. "Ân Hoà cũng đã biết lỗi. Huynh làm ơn đừng nhắc lại nó nữa."
"Sẽ chẳng có gì vui nếu như lúc đó chúng ta không đến kịp thời để cứu Hoàng tỷ," Triệu Tú không hề "nhượng bộ". "Thêm nữa, nếu anh ta thực sự mang theo vũ khí bên mình khi vào rừng, anh ta sẽ có thể tự bảo vệ chính mình, bảo vệ được Hoàng tỷ."
Đôi mắt Triệu Tú sáng lên với màu đỏ sẫm, cậu ta cười khẩy chế giễu Ân Hoà.
"Nhưng huynh hiểu tại sao Hoàng tỷ phải cứu huynh không?" Triệu Tú tiến lại gần Ân Hoà, giọng nói "thì thầm" như một con rắn độc. "Đó là vì huynh quá yếu, Ân Hoà. Huynh thậm chí còn không thể trèo lên được một cái cây, vậy huynh nghĩ huynh sẽ có thể đánh bại ta và lên ngôi vị Hoàng đế bằng cách nào?"
"Ta đã trở nên mạnh mẽ hơn kể từ hôm đó," Ân Hoà cố gắng "giữ vững" lòng tự trọng.
"Vậy thì huynh có thể bảo vệ được cho Hoàng tỷ không?" Triệu Tú hỏi, rồi tiến lại gần Ân Hoà nói mỉa với tông giọng nhỏ chỉ đủ hai người nghe được. "Y Nguyệt có thể sẽ lại chết vì ngươi nếu ngươi cứ mãi yếu đuối như thế này." Cậu ta "thay đổi" cách xưng hô trong chớp mắt, không còn dùng kính ngữ với Ân Hoà nữa.
Ân Hoà cau mày, toát mồ hôi, a ta biết Triệu Tú nói đúng.
"Rồi sẽ có ngày ta vượt qua được đệ," Ân Hoà cố gắng "giữ vững" lòng tự tin. "Đừng quá tự mãn."
Bóng tối bao phủ lấy mắt Triệu Tú. Cậu ta "nhanh như cắt" rút ra một lưỡi kiếm sắc bén, lia vào gần cổ họng Ân Hoà. Mặt Ân Hoà như "tái mét", a ta "giật mình" lùi lại.
"Ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi có thể chiến thắng được ta sao?" Triệu Tú nói với đôi mắt đỏ rực, giọng nói "căm phẫn". "Thật ảo tưởng! Sao ngươi có thể khiến Hoàng tỷ yêu mến tin tưởng ngươi được cơ chứ? Một con người yếu đuối như ngươi không bao giờ có thể xứng đáng ở bên cạnh Y Nguyệt."
Triệu Tú lia mạnh lưỡi dao, chiếc vòng cổ Y Nguyệt làm cho Ân Hoà bị đứt ra. Những viên ngọc trai bắn ra "văng tung tóe" lung tung rơi xuống bãi cỏ.
Triệu Tú cuối cùng cũng buông Ân Hoà ra và bước đi. Kỳ Anh đang từ xa không hiểu chuyện gì cũng chạy lại gần phía Ân Hoà.
Ân Hoà sững sờ nhìn xuống dưới, a nhanh chóng cúi xuống nhặt từng viên ngọc trai đang dần lăn đi, nhưng a chẳng thể bắt lấy được hết.