_________________________
Cả người chàng trai đề phòng, cơ bắp căng cứng, tạo ra tư thế ngăn địch, còn đưa tay vào ba lô móc ra một thanh kiếm gỗ đào.
Hai mắt Bùi Diệp dịch chuyển khỏi ánh mắt hắn.
Dù tinh thần lực mạnh gấp trăm lần so với người bình thường, ở trong mắt cô vẫn là hạc bên trong một đám yếu gà như cũ, không có gì phải chú ý.
Trơ mắt nhìn Bùi Diệp cất bước rời đi, vào Học viện hộ lý cách đó không xa, vẻ mặt chàng trai kia càng thêm nghiêm trọng.
Hắn gọi cho sư phụ của mình.
"Thuần An, đã điều tra vụ tai nạn xe cộ xong rồi à?"
"Nơi xảy ra tai nạn giao thông có dấu vết lệ quỷ để lại, đây chắc không phải một vụ tai nạn xe cộ bình thường, tương tự như lần trước, có lẽ là cùng một lệ quỷ gây ra." Cậu nhìn qua phương hướng mà Bùi Diệp rời đi, lông mày tuấn mỹ tràn ngập kiêng kị, "Tuy nhiên vừa rồi con lại phát hiện một mục tiêu có sát khí cực nặng, không biết nó có quan hệ với tai nạn giao thông này hay không."
Chàng trai đó tên Chu Thuần An, là thiên sư của tổ một cục quản lí điều tra trị an thuộc Liên minh thiên sư, sư phụ nào đó tên Thanh Huyền chân nhân.
Hắn chỉ là sinh viên năm hai, nhưng trời sinh là thể Thuần Dương lại sở hữu thêm mắt Âm Dương, thiên phú và ngộ tính cực cao, tuy nhỏ tuổi lại là người mạnh nhất ở tổ 1 cục quản lí.
Con đường tu luyện chính là vậy, khổ luyện nhiều năm so ra cũng kém bốn chữ thiên phú ngộ tính.
Có người có thể ngộ đạo phi thăng, có người cả một đời cũng không thể chạm tới cánh cửa nhập môn.
Người so với người quả thực khiến người ta tức chết! ! !
Giữa trưa phát hiện ngã tư đường này có hiện tượng lạ, cục điều tra đặc biệt giao nhiệm vụ cho Chu Thuần An cách đó không xa, để hắn tới điều tra thêm.
Kết quả không tra ra lệ quỷ gây rối, ngược lại gặp phải một nhân vật lợi hại sát khí quấn thân.
Chu Thuần An thề với trời, hắn lớn tới từng tuổi này, gặp qua nhiều tà ma, toàn bộ ma quỷ trói chung một chỗ, sát khí cũng không bằng một phần mười người vừa rồi.
Hắn cắn môi nói sơ lược tình huống cho sư phụ, bên đầu dây bên kia lão đạo nhân im lặng một hồi lâu.
"Con là thể Thuần Dương, yêu nghiệt kia không ra tay với con?"
"Nhìn một chút có tính không?"
Nhìn một chút nhiều lắm là tính "Động mắt" không phải "Động tay" !
Tên đồ đệ này chỗ nào cũng tốt, chỉ là đầu óc không phát triển.
"Nếu con yêu nghiệt đó hung ác đến thế, con tạm thời tránh né, lấy an toàn của bản thân làm trọng, điều tra lệ quỷ gây tai nạn xe cộ là được."
Lão đạo nhân căn dặn đồ đệ, tránh để hắn chơi liều mà bỏ mạng.
Hắn là sinh viên năm hai Đại học Kinh tế Tài chính 233 khoa máy tính kế bên Học viện hộ lý, cũng thuận tiện để hắn theo dõi tà ma ở Học Viện hộ lý kia.
Nếu tà ma quấy phá, hắn có thể lập tức chạy tới.
"Điều tra lệ quỷ quan trọng hơn."
Chỉ trong tháng này, ngã tư đường đã xảy ra ba vụ thảm án, tình trạng tử vong của người bị hại đều khá kì lạ.
Người thứ nhất là một người đàn ông trung niên bốn mươi hai tuổi, công việc không ổn định, tựa như người lang thang một ngày đi làm ba ngày không việc làm.
Nguyên nhân cái chết là do hắn không nhìn đèn đường, bất chợt chiếc xe tải chở hàng chạy tới, hắn bị bánh xe nghiền thành thịt vụn.
Người thứ hai là ông chủ tiệm uốn tóc ba mươi ba tuổi, ban ngày tiệm uốn tóc làm buôn bán đàng hoàng, ban đêm lại kinh doanh không đứng đắn.
Nguyên nhân cái chết là hắn đạp nhầm chân ga thay vì phanh lại, liên tiếp tông sáu chiếc xe, vì không thắt dây an toàn nên văng ra ngoài cửa xe rồi bị một chiếc xe đi ngang qua cáng chết, tử vong tại chỗ.
Người thứ ba là phú nhị đại hai mươi lăm tuổi, sống phóng túng, chuyện gì xấu cũng biết.
Nguyên nhân cái chết. . .
Dù Chu Thuần An có kiến thức sâu rộng cách mấy cũng không ngờ tới sẽ có loại nguyên nhân cái chết đó.
Lái xe còn cùng bạn gái chơi, cuối cùng đem bản thân chơi chết.
Thanh niên bây giờ chơi lớn ghê.
Người bị hại trong ba vụ tai nạn xe cộ không có bất kì liên hệ nào, trong cuộc sống cũng không quen nhau, điểm giống nhau duy nhất chính là đều có vết tích của lệ quỷ để lại ở hiện trường.
Vì vậy, bộ điều tra kết luận việc này là lệ quỷ giết người chứ không phải là mục đích mang tính trả thù.
Cái trước và cái sau khác biệt.
Nếu là cái trước, bọn họ sẽ ngồi ôm cây đợi thỏ đợi ở ngã tư đường, đợi lệ quỷ gây án lần thứ tư.
Nếu là cái sau, bọn họ phải điều tra điểm giống nhau của ba vụ, bảo vệ người bị hại thứ tư, nhân tiện ôm cây đợi thỏ chờ lệ quỷ xuất hiện.
Lúc chàng trai áo sơ mi trắng ngồi xổm ở ngã tư đường hoài nghi cuộc đời thì Bùi Diệp lại nằm trong phòng ngủ chơi điện thoại di động.
Nói đúng hơn là chơi trên APP[ Yêu và nuôi trẻ ].
"Một cái game nuôi trẻ còn tích hợp nhiều trò chơi vào, nào là rắn tham ăn, đấu địa chủ, xếp hình,... đủ loại trò chơi hoa cả mắt, thật đúng là mê người."
Ngoài miệng ghét bỏ nhưng tay rất thành thật.
Thế là bạn cùng phòng đều có thể nghe được nhạc nền, giọng nói trong trò chơi vang lên "Máy bay", "Bom", "Lên đi" . . .
Bạch Hiểu Hiểu không chịu nổi liếc Bùi Diệp một cái.
"Cô không thể vặn âm lượng nhỏ xuống được à?"
Chu Tuệ Vinh cười hoà giải, tìm chủ đề.
"Tiểu Hồng đổi di động phải không, điện thoại này hiệu gì thế, nhìn kiểu dáng thật đẹp, bao nhiêu tiền?"
Cô chưa từng thấy điện thoại siêu mỏng kiểu mới mà Bùi Diệp cầm chơi đấu địa chủ, đúng là rất đẹp, 5.6 inch, kiểu dáng thời thượng, nhỏ gọn tiện lợi.
Lúc này Bạch Hiểu Hiểu mới chú ý tới thứ trong tay Bùi Diệp cầm là điện thoại mới.
"Cái điện thoại dỏm trước kia của cô đâu rồi?"
Bùi Diệp lời ít ý nhiều nói, "Ở trong túi."
Điện thoại của nguyên chủ cô đã cất đi, điện thoại di động trên tay này chắc là do Thiên não chuẩn bị.
Bạch Hiểu Hiểu không kìm được nhìn chằm chằm chiếc điện thoại của Bùi Diệp, suy đoán xem Bùi Diệp mua điện thoại ở đâu.
Một đứa không có tiền dùng hàng nhái của Apple, thì mua điện thoại mới giá cả không rẻ ở đâu?
Nghĩ đến đêm hôm qua Tiểu Hồng không về, ánh mắt lại hiện lên mấy phần xem thường.
Chắc chắn lại đi ra ngoài ngủ với ai rồi.
Lúc nói chuyện, Bùi Diệp nhạy cảm phát hiện hô hấp của Lôi Nhã Đình ở giường trên lại mỏng manh hơn.
Mở[ Hệ thống ghi chép ]ra, quả nhiên lại có nhắc nhở mới.
[16:21 phút, nữ chính Lôi Nhã Đình sử dụng nước thần, tuổi thọ giảm 1 ngày ]
Giường trên, Lôi Nhã Đình ở bên trong chăn mỏng ngột ngạt kích động tới mức toàn thân phát run, bả vai run run vì cười.
Dưới giường, giường của Bùi Diệp cũng run lắc theo.
Không đợi cô ta vui xong, Bùi Diệp ở giường dưới duỗi đôi chân dài ra đá nhẹ vào ván giường của cô ta.
"Trùm chăn nhớ nhẹ nhẹ một chút."
Cô có một câu cmn không biết có nên nói hay không!
Bạn cùng phòng còn ngây thơ không biết trùm chăn là cái gì, nhưng kiếp trước Lôi Nhã Đình đã sớm kết hôn là người phụ nữ đã lập gia đình nên đương nhiên biết.
Lập tức tức giận đến đỏ bừng mặt, đáp trả lại.
"Tiểu Hồng, cô, cái đồ không biết xấu hổ! Còn dám vu oan cho tôi?"
Bùi Diệp bỗng trợn mắt, trách ngược, "Không có trùm chăn thì cô run làm gì?"
Lôi Nhã Đình từ từ bò xuống dưới, tức giận nói, "Tôi muốn cười không nhịn lại được, cô cho rằng ai cũng giống như cô không biết liêm sỉ à?"
Bùi Diệp lạnh lùng liếc qua lọ thủy tinh trong tay cô ta.
Cái lọ làm từ thủy tinh hơi mờ, ước chừng 300ml, bên trong đựng chất lỏng màu xanh bạc hà.
Cứ cho là không mở ra ngửi thử, nhưng tinh thần quét qua, cô lập tức cảm thấy thứ này có chỗ kì lạ.
Lôi Nhã Đình thấy Bùi Diệp nhìn lọ nước thần của mình, thần kinh lập tức căng chặt.
Lọ nước thần này là lúc "Bách Hoa tiên tử" phát lì xì, Lôi Nhã Đình đoạt được.
Chỉ cần thoa một lớp mỏng là có thể làm vết sẹo lúc nhỏ của cô ta mờ đi, hiệu quả còn tốt hơn mấy thứ trong tiểu thuyết nhiều.
Nếu bôi lên mặt và thân thể thường xuyên thì sau này cô ta còn cần mua mấy thứ mỹ phẩm dưỡng da cao cấp làm gì?