Chương 272: Thay đổi số phận.
"Oa...đúng thật là rất ngon a!"
Yuri cảm thán sau khi gắp một đũa.
"Vâng...
Thật sự rất ngon!"
Hahari cũng khen.
"Đúng không?
Tớ đã nói là ramen ở đây rất ngon mà!"
Akami hồ hởi nói.
"Đúng là xứng với cái tên Đệ nhất nhỉ?"
Seichi cũng đồng ý với hai người bạn gái.
"Chứ sao nữa!"
"À, sáng nay tớ nghe được một chuyện từ mấy đàn anh đàn chị khóa trên!
Các cậu đã nghe về những điều cấm kỵ của trường Takamida chưa?"
Akami vừa ăn vừa nói.
"Những điều cấm kỵ?"
Yuri ngốc trệ hỏi.
"Chắc là mấy cái chuyện vớ vẫn do học sinh đồn thổi chứ gì?
Ngôi trường nào mà chẳng có mấy loại tin đồn nhãm nhí đó chứ?"
Seichi thản nhiên nói.
"Không đâu!
Trường Takamida có bảy điều bí ẩn, chúng đều là vớ vẫn thật!
Nhưng có ba điều cấm kỵ, không tin không được!
Nghe đàn anh đàn chị khóa trên nói là tuyệt đối không được thực hiện ba điều cấm đó, nếu không hậu quả sẽ rất kinh khủng!"
"Ba điều cấm kỵ?"
Seichi nhíu mày.
"Tớ...tớ cũng có biết..."
"Ba điều đó là gì thế Hahari san?"
Yuri tò mò hỏi.
"À...ừm..."
Hahari ngón tay chống cằm.
"Thứ nhất là cầu thang bên trái, từ phòng thể chất đi lên dãy lớp học của học sinh năm ba.
Cậu không được vừa đi vừa đếm những bậc thang ở đó, nếu không, khi lên đến dãy hành lang, cậu sẽ bị đẩy ngã xuống dưới..."
"Ai đẩy cơ?"
Yuri nhíu mày.
"Tớ cũng không biết..."
Hahari lắc đầu đáp.
"Vậy còn điều thứ hai?"
Yuri hỏi tiếp.
"Thứ hai là lớp học nhạc nằm ở dãy nhà đối diện với lớp chúng ta!"
"Lớp học nhạc đó thế nào?"
"Nghe mọi người bảo, ban đêm trong lớp học nhạc sẽ phát ra tiếng Piano, cho dù không có ai bên trong đó.
Nếu như cậu bước vào bên trong khi tiếng Piano vang lên, cậu sẽ không bao giờ ra khỏi trường được nữa!"
Akami nói thay Hahari.
"Toàn những thứ vớ vẫn!
Thế còn điều thứ ba?"
Seichi hỏi.
"Điều thứ ba, chính là lớp 1-9 cùng dãy với lớp chúng ta!"
Hahari đáp lời Seichi.
Seichi khẽ giật mình liền vội vàng hỏi.
"Lớp 1-9 sao?"
"Vâng...
Các học sinh khác đều nói rằng, nếu như ban đêm, anh đến lớp 1-9, đứng trước bàn học thứ năm của dãy giữa, đọc ba lần Hanako san, mọi điều ước của anh sẽ được thực hiện..."
"Hử?
Nếu vậy thì điều thứ ba sao lại là cấm kỵ?"
Yuri ngốc trệ hỏi.
"Mọi điều ước của cậu sẽ được thực hiện nếu như cậu có thể bước ra được khỏi cổng trường..."
Akami thêm vào.
"Thế sẽ có việc gì xảy ra khi chúng ta làm ba điều cấm kỵ kia?"
Seichi hỏi.
"Chuyện này....tớ cũng không rõ, vì chưa có học sinh nào dám thử cả..."
Akami lắc đầu.
'Ba điều cấm kỵ của Takamida sao?
Thú vị đấy!'
Seichi nghĩ thầm.
"Ramen ở đây đúng là ngon thật đấy!
Seichi kun, lần sau chúng ta lại đến đây nữa nhé!"
Yuri khoác tay Seichi vui vẻ nói.
"Chỉ cần em muốn thì lúc nào anh cũng có thể đưa em đến đây ăn!"
"Vâng!"
Yuri mỉm cười.
Đám Seichi ăn uống, chuyện trò quên cả thời gian.
Chẳng mấy chốc mặt trời đã sắp lặn.
Akami chào tạm biệt đám Seichi, sau đó cuốc bộ về nhà, vì nhà cậu chỉ cách chổ này có ba dãy phố.
"Tớ cũng phải về..."
Hahari tiếc nuối nói.
Seichi gật đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Hahari.
"Hahari, thư ký Lee sẽ đưa em về!"
"Seichi kun, anh không đi cùng sao?"
"Anh xin lỗi, hôm nay thì không được!"
"Vậy...vậy à?"
Lee MinYing mở cửa xe.
"Hahari sama, chúng ta đi thôi!"
"Vâng!"
Hahari đáp lại Lee MinYing bằng một giọng hơi buồn, sau đó leo lên xe.
"Seichi kun, sao anh không cùng đi với Hahari san?"
Yuri hỏi.
"Còn có một việc anh cần phải làm..."
Seichi dõi theo chiếc xe vừa lăn bánh đi.
"Việc gì vậy?"
"Đi đến chổ chết!"
Seichi đáp.
"Sao vẫn chưa có gì xảy ra nhỉ?
Cũng chẳng thấy có bất cứ ai lảng vảng quanh chỗ đó cả!"
Seichi ngốc trệ hỏi.
"....."
Hệ thống.
"Seichi, rốt cuộc là anh đang chờ gì vậy?"
Yuri đứng cạnh Seichi hỏi.
Seichi cùng Yuri đang đứng trên ngọn đồi cao phía trước dãy nhà trọ cũ nơi mà Seichi từng sống.
Seichi tay cầm ống nhòm, nhìn xuống phía bên dưới, chổ dãy nhà trọ, chú tâm quan sát từ nãy đến giờ đã hơn một tiếng đồng hồ.
"Hôm nay là ngày mà anh chết ở thế giới này!
Anh hoàn toàn không có một chút ký ức gì về cái chết của anh lúc đó cả...
Anh đang muốn làm rõ, rốt cuộc là thứ gì hay kẻ nào đã giết chết anh vào lúc đó!"
Seichi giải thích.
"Thì ra là vậy...
Nhưng mà...
Chúng ta đã đợi khá lâu rồi mà vẫn không thấy có bất cứ gì khác lạ cả..."
Yuri nhíu mày nói.
"Thế nào?
Không lẽ bây giờ cứ đứng chờ ở đây?
Nếu có chuyện gì xảy ra, tại sao lại không hề thấy động tĩnh gì cả?"
Seichi nhíu mày hỏi hệ thống.
"Nếu ta đoán không lầm, kẻ gây ra cái chết cho chủ nhân ở kiếp trước chắc chắn không phải tồn tại ở thế giới này!"
Hệ thống lên tiếng nói.
"Ngươi vì sao lại nói thế?"
"Nếu như là bị người ở thế giới này tấn công, người tấn công chắc chắn sẽ xuất hiện ở đây vào thời điểm này.
Nhưng đã quá giờ một lúc lâu, vẫn không có ai xuất hiện.
Ta có thể bỏ qua giả thuyết này!"
Hệ thống phân tích.
"Mặc khác, nếu kẻ tấn công chủ nhân là người ở thế giới khác, thì sẽ không xuất hiện ở đây nữa!"
Hệ thống tiếp tục nói.
"Tại sao?"
"Như ta đã nói trước đây, mỗi thế giới tồn tại khoảng thời gian riêng của nó.
Chủ nhân là chủ động dịch chuyển đến thế giới này, thời gian chỉ thay đổi với chủ nhân và những người liên quan.
Những kẻ khác đều tiếp tục sống trong khoảng thời gian của họ.
Nói cách khác, kẻ tấn công chủ nhân xác định là chủ nhân đã chết lúc trước, sẽ không xuất hiện ở đây nữa!"
Hệ thống giải thích.
"Ta lúc trước làm sao lại bị kẻ đến từ thế giới khác giết chết chứ?
Cứ cho rằng kẻ đó vì ta sở hữu hệ thống nên mới tìm giết ta, nhưng mà lúc đó ta vẫn chưa có hệ thống phụ trợ!"
Seichi thắc mắc.
"Điều này không thể nào biết được...
Nhưng có một chuyện chắc chắn, kẻ đó không thuộc về thế giới này!
Rất có thể là người của tổ chức kia!"
Hệ thống suy đoán.
"Vậy bây giờ chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây Seichi kun?"
Yuri hỏi.
"Đi tìm hiểu về ba điều cấm kỵ của trường Takamkda!"
Seichi nói với Yuri bằng một giọng nghiêm túc.
"Sao cơ?"
Yuri bất ngờ, khẽ giật mình.
"Anh thấy có hứng thú với chuyện của lớp 1-9!"
"Chủ nhân, ta khuyên ngươi không nên dính vào rắc rối!
Chủ nhân bây giờ chỉ là một người bình thường mà thôi!
Còn cái thứ mà ta và chủ nhân cảm nhận được bên trong căn phòng đó... nó không phải là con người!
Ta cảm giác nó rất nguy hiểm!"
Hệ thống nhắc nhở.
"Không phải là con người sao?!!"
Yuri sửng sốt, khoé miệng hơi giật.
Seichi suy nghĩ một chốc.
"Được rồi, chúng ta tạm gác qua chuyện này đã...".
Nhà Hahari, một lúc sau đó.
"Hahari, ra ăn cơm nè con!"
Mẹ Hahari gọi lớn.
"Vâng, con ra ngay đây ạ!"
Hahari bước ra từ phòng của mình, sau đó ngồi xuống giữa nhà.
Bố Hahari đã ngồi sẵn ở đó từ lúc nào.
Bên cạnh là mẹ, và đứa em gái.
Bữa cơm của cả nhà chỉ gồm một đĩa rau và hai con cá.
Hahari ánh mắt thoáng đượm buồn.
Bố Hahari là công nhân hầm mỏ.
Vài năm trước, bố Hahari bị tai nạn, đã không còn có thể làm việc được nữa.
Mẹ Hahari thì chỉ là một tạp vụ trong một công ty lớn.
Tất cả mọi thứ trong nhà đều do một tay mẹ lo.
Cũng vì tại nạn của bố mà gia đình suy sụp, mẹ Hahari phải bán nhà, bán hết đồ đạc, thậm chí còn vay mượn tiền của những băng đảng trong thành phố để có thể chạy chữa cho bố.
Đến nay, nợ nần ngày càng chồng chất.
Đến căn nhà mà gia đình đang sống cũng là nhà thuê.
Mẹ Hahari chia cá thành bốn phần, sau đó chia cho mỗi người một phần.
Hahari gắp cá bỏ qua chén của em gái.
"Em ăn đi!
Chị đang ăn kiên, chỉ ăn rau thôi!"
Hahari cười nói.
"Vâng!"
Đứa em gái gật đầu.
Nó cũng hiểu là không phải Hahari ăn kiên hay gì, chỉ là muốn nhường cho nó.
Ba mẹ Hahari cũng không nói gì, cứ thế im lặng mà ăn cơm.
"Hôm nay trường học thế nào rồi con?"
Bất chợt bố Hahari lên tiếng hỏi.
"Hôm nay chỉ là khai giảng thôi ạ!
Ngày mai mới chính thức vô học ạ!"
Hahari nói.
"Để cuối tháng có lương, mẹ sẽ đóng học phí cho con!"
Mẹ Hahari nói.
"Dạ thôi, mẹ cứ để tiền đó đóng học phí cho Kazuna đi ạ!
Ngày mai con sẽ đi kiếm việc làm thêm!"
"Như thế sẽ ảnh hưởng đến việc học của con đấy!"
"Không sao đâu ạ!
Con sẽ sắp xếp thời gian hợp lý!"
"Em cũng muốn đi làm, muốn phụ với bố mẹ!"
Kazuna nhỏ giọng.
"Hiện tại em chỉ cần lo học thôi, sau này lớn bằng chị rồi đi làm cũng không muộn!"
Hahari xoa xoa đầu Kazuna.
Rầm!
Rầm!
Cả nhà Hahari đang dùng cơm thì bên ngoài có một đám người đạp cổng xông vào, gương mặt bặm trợn, tay cầm gậy gộc.
Mẹ Hahari vội vàng nói với hai đứa con.
"Hai con mau trốn vào trong phòng, bọn đòi nợ lại đến nữa rồi!"
Rất nhanh, Hahari và Kazuna liền chạy vội vào phòng, bỏ dỡ chén cơm đang ăn.
Xoạch...
Cửa nhà mở ra, một tên côn đồ cao lớn, hai cánh tay xăm kín, xuất hiện.
"Mizhuna, hôm nay tôi tới để thu tiền nợ!"
Mizhuna, mẹ của Hahari, gương mặt hiện lên thống khổ.
"Cậu...cậu có thể cho tôi đến cuối tháng được không, hiện tại tôi không có tiền..."
"Cuối tháng?!!
Bà Mizhuna, bà xem tiền của bọn tôi là rác hay gì mà hẹn lần hẹn lượt thế hả?!!"
Tên côn đồ nhăn mặt.
"Tôi...tôi không có ý đó... thật sự là nhà tôi hiện giờ không có tiền... cậu thông cảm giúp tôi..."
Bà Mizhuna khổ sở cầu xin tên côn đồ.
"Rồi ai thông cảm cho bọn tôi?!!
Công việc của bọn tôi chỉ là đòi tiền, nếu như không có tiền, vậy tôi phải nói thế nào với đại ca đây?"
"Tôi...tôi..."
"Bà thế nào?"
"Chúng tôi xin cậu, cho chúng tôi ít ngày nữa, chúng tôi hứa sẽ trả..."
Shatoshi, ba của Hahari lên tiếng.
Bành!
"Im lặng ông già, tôi không nói chuyện với ông!"
Tên côn đồ đạp thật mạnh vào người ông Shatoshi, khiến ông ấy té ngã ra sau.
"Ba nó ơi..."
Bà Mizhuna hốt hoảng vội lao tới đỡ ông Shatoshi.
"Anh có làm sao không?"
"Tôi cầu xin cậu...hãy cho tôi chút thời gian..."
Tên côn đồ bước tới, nắm tóc bà Mizhuna.
"Cái tôi không có chính là thời gian..."
"Aaaaa..."
Bà Mizhuna kêu lên đau đớn.
Hahari cùng Kazuna nấp ở trong phòng, nghe tiếng kêu của mẹ, nhịn không được liền lao ra.
"Ba, mẹ!
Buông mẹ tôi ra ngay!!!"
Hahari nắm cổ tay tên côn đồ hét lớn.
Kazuna chạy đến ôm lấy ông Shatoshi, che cho ông.
"Hai con...sao lại ra đây?"
Ông Shatoshi hốt hoảng nói.
Tên côn đồ hất tay Hahari ra, làm nàng ngã ra sau.
Hắn nhìn chăm chú Hahari.
"Chà, bà Mizhuna, con gái bà trông ngon đấy!
Hay là để con bé phục vụ anh em bọn tôi, tôi sẽ cân nhắc về vụ gia hạn cho bà..."
Hắn nhìn Hahari bằng con mắt thèm thuồng.
Hahari gượng dậy, ánh mắt giận dữ kèm theo là khinh bỉ, gằn giọng.
"Thằng khốn..."
"Không!
Tôi xin cậu đừng động vào con gái tôi!
Tôi xin cậu!"
Bà Mizhuna nắm lấy tay hắn cầu xin.
"Tránh ra!!"
Tên côn đồ hất ngã bà Mizhuna ra, liền lao đến chộp lấy tay Hahari.
"Mẹ..."
Kazuna chạy đến đỡ bà Mizhuna.
"Buông ra...tên khốn nạn..."
Hahari cố vũng vẫy.
"Kha kha....em ngoan ngoãn chìu theo ý ta, ta sẽ không gây khó dễ cho gia đình em!"
"Cút ra, tránh xa tao ra..."
Hahari hét lớn.
"Tránh xa chị tôi ra..."
Kazuna lao đến đánh vào lưng tên côn đồ.
"A..."
Cô bé liền bị tên đó đánh văng ra.
"Kazuna..."
Bà Mizhuna hốt hoảng vội chạy tới ôm lấy Kazuna.
"Thằng khốn, tao liều với mày!"
Ông Shatoshi chật vật đứng dậy, trực lao tới đánh tên côn đồ.
Bốp!
Tên côn đồ liền một đấm đánh thẳng vào ngực ông Shatoshi.
Ông Shatoshi ngã ra, ho sặc sụa sau đó bất tỉnh.
"Ba nó..."
Bà Mizhuna hét lớn, vội vàng đỡ ông Shatoshi dậy.
"Anh ơi, tỉnh lại đi..."
"Ba ơi?!!"
Mizuna nước mắt đầm đìa ôm lấy tay ông Shatoshi.
"Ba!"
Hahari hét lớn.
"Thằng khốn nạn...!"
Nàng cố vùng vẫy, chống cự hòng thoát ra.
"Ngoan nào, ngoan nào!"
Tên côn đồ giọng đầy dâm tà nói.
Clắck...
"Mày có ba giây để buông tay em ấy ra!
Nếu không tao sẽ cho mày đi đầu thai ngay lập tức!"
Một giọng nói âm trầm vang lên sau lưng tên côn đồ làm hắn bất chợt khựng lại.
"Mày là thằng nào?"
Tên côn đồ giọng âm trầm hỏi, nhưng không dám cử động khi đang bị họng súng dí vào đầu.
"Sei...seichi...kun..."
Hahari nước mắt đầm đìa, gọi tên Seichi.
Nàng sau đó vùng ra khỏi tay tên côn đồ, lao đến chổ ông Shatoshi.
"Ba...ba ơi...tỉnh lại đi ba..."
Seichi giọng âm trầm ra lệnh.
"Vệ sĩ Chun, không chế hắn lại!
Thư ký Lee, phiền cô đưa bác trai đi bệnh viện dùm tôi!"
"Vâng!"
Lee MinYing đứng phía sau gật đầu đáp.
Vệ sĩ Chun liền lập tức đi đến, đạp mạnh vào lưng tên côn đồ làm hắn ngã sấp ra sàn nhà, sau đó bẻ tay hắn ra sau, khóa lại.
"Tụi mày là bọn nào?
Dám phá chuyện làm ăn của băng Bạch hổ bọn tao?"
Tên côn đồ gân cổ lên hét lớn.
"Câm mồm!"
Seichi lạnh lẽo nói.
Vệ sĩ Chun liền một đấm đấm thẳng vào mồm hắn, làm miệng hắn tóe máu.
"Cậu chủ, đám côn đồ bên ngoài đã giải quyết xong!"
Một vệ sĩ khác đi vào báo cáo.
"Ừm..."
Seichi gật đầu.
Yuri lúc này cũng bước vào, nhìn thấy gia đình Hahari, nàng liền chạy đến, đỡ bà Mizhuna dậy.
"Yuri san..."
Hahari khóc.
"Không sao rồi...có bọn tớ ở đây rồi..."
Yuri ân cần trấn an Hahari.
Thư ký Lee liền bảo một vệ sĩ dìu ông Shatoshi ra xe, bà Mizhuna, Kazuna cũng theo cùng.
"Hahari..bác trai sẽ ổn thôi, em đừng lo quá!"
Seichi đến chổ Hahari, ngón tay lao đi nước mắt cho nàng.
"Ưm....Seichi kun, Yuri san....sao hai người lại tới đây...?"
Hahari nấc từng tiếng hỏi.
"Sau khi thư ký Lee đưa cậu về, đã sắp xếp cho một vệ sĩ ở đây!
Khi cậu gặp chuyện, bọn tớ liền tức tốc chạy đến!"
Yuri giải thích.
"Cảm...cảm ơn hai...cậu..."
Hahari nghẹn nói.
"Em không cần cảm ơn!
Chuyện của em cũng là chuyện của anh!"
Seichi ôn nhu nói với Hahari.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Hahari cúi đầu, nàng cảm thấy tự ti về hoàn cảnh của gia đình mình, nàng ngập ngừng kể lại toàn bộ chuyện mà gia đình nàng gặp phải cho cả Seichi và Yuri.
Một lúc sau.
"Thì ra mọi chuyện là vậy sao?"
Seichi trầm ngâm.
"Seichi kun....hoàn cảnh...gia đình em..."
Hahari ngập ngừng nói.
"Anh không...xấu hổ vì em chứ...?"
"Hử?
Em nói ngốc nghếch gì đấy?
Sao anh lại phải xấu hổ?"
"Tại...tại..vì..."
"Đồ ngốc này, đừng có suy nghĩ lung tung nữa!
Anh sẽ giải quyết chuyện này cho em!"
"Được...được sao?"
"Tất nhiên là được rồi!
Seichi kun đã nói là sẽ làm được!
Cậu yên tâm đi, Hahari san!"
Yuri nói.
"Được rồi, chúng ta trước tiên tới bệnh viện trước đã!"
Seichi nói.
"Vâng..."
Hahari trong lòng lo lắng, khẽ gật đầu.
"Vệ sĩ Chun, việc ở đây giao lại cho anh!"
"Vâng thưa cậu chủ!"
Bệnh viện trung tâm Tokyo.
Ngồi trước phòng cấp cứu, bà Mizhuna cùng với Kazuna nắm chặt tay nhau, tinh thần lo lắng không thôi.
"Mizhuna sama, không cần phải lo lắng quá, Shatoshi sama sẽ ổn cả thôi!"
Thư ký Lee đứng cạnh hai mẹ con, nói.
"Cảm ơn cô!
Cảm ơn cô rất nhiều!"
Bà Mizhuna nhìn Lee MinYing với ánh mắt biết ơn, nói.
"Không cần phải cảm ơn cháu, đây là trách nhiệm của cháu!"
"Trách nhiệm?"
"Cháu chỉ làm theo lời cậu chủ mà thôi!"
Lee MinYing nói thêm.
"Tôi có một số chuyện... không biết có nên hỏi không?"
Bà Mizhuna do dự.
"Cô cứ tự nhiên đi ạ!"
"Chàng trai khi nãy là chủ của cô sao?"
"Đúng vậy!"
Lee MinYing gật đầu.
"Cậu ta với chúng tôi không quen biết, sao lại ra tay giúp chúng tôi?"
"À...điều đó..."
Thư ký Lee còn chưa kịp nói thì cửa phòng cấp cứu hé mở, bác sĩ bước ra.
Bà Mizhuna cùng Kazuna vội vàng chạy đến.
"Bác sĩ, tình hình của chồng tôi thế nào rồi?"
"Anh nhà tình trạng không có gì phải lo lắng!
Hiện tại tôi đã tiêm cho anh nhà một mũi an thần, khoảng vài tiếng nữa sẽ tỉnh lại!"
"Tốt...tốt quá...cảm ơn bác sĩ..."
Bà Mizhuna nước mắt chảy ra.
"Huhu...ba không sao rồi!"
Kazuna cũng bật khóc.
"Chị và cháu đừng lo quá!
Chúng tôi sẽ chuyển anh nhà sang phòng hồi sức bây giờ!"
Bác sĩ nó tiếp.
"Vâng, cảm ơn bác sĩ..."
Bác sĩ rời đi.
Ánh mắt bà Mizhuna trở nên lo lắng trông theo bóng lưng bác sĩ.
"Cô còn có chuyện gì sao?"
Thư ký Lee đi đến hỏi.
"Nói thật với cô, hiện tại tôi không có khả năng để chỉ trả viện phí...."
Bà Mizhuna gương mặt hiện lên thống khổ.
"Cô đừng lo, cháu đã chi trả tất cả tiền viện phí cho chú rồi!"
"Thật...thật sao?"
Thư ký Lee gật đầu.
"Cảm ơn cô...tôi sẽ cố gắng trả lại cho cô!"
"À, chuyện đó thì không cần đâu ạ!"
Gương mặt bà Mizhuna hiện lên ngốc trệ nhìn Lee MinYing.
Khoảng hơn ba mươi phút sau, Seichi, Yuri cùng Hahari cũng tới bệnh viện.
Phòng hồi sức.
Hahari mở cửa, vội vàng đi vào.
"Chị..."
Kazuna nhìn thấy Hahari liền chạy đến.
"Tình hình ba sao rồi mẹ?"
"Vài tiếng nữa là có thể tỉnh lại rồi..."
Bà Mizhuna ngồi cạnh bên giường bệnh nói.
Hahari thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Vậy thì tốt quá!"
Yuri nói.
Seichi gật đầu.
"Thư ký Lee, phiền cô giải quyết mọi chuyện còn lại giúp tôi!"
"Vâng, vậy tôi đi trước!"
Lee MinYing cúi đầu, sau đó đi ra.
Bà Mizhuna chợt đứng lên.
"Cảm ơn cậu đã giúp gia đình chúng tôi!
Tôi không biết có thể trả ơn cho cậu không...."
Seichi đi đến, dìu bà Mizhuna ngồi xuống, giọng ân cần.
"Cháu là thật lòng giúp gia đình mình, cô không cần phải lo nghĩ gì đâu ạ.
Với lại..."
Seichi nhìn qua Hahari.
Bà Mizhuna gương mặt ngốc trệ nhìn chàng thanh niên kia.
Hahari chợt đỏ mặt.
"Cậu muốn nói gì?"
"Thật ra, cháu là bạn trai của Hahari!"
Seichi ngượng gãi gãi đầu.
"Hả?
Cậu nói sao cơ?"
Bà Mizhuna ngạc nhiên quay qua Hahari.
"Hahari, con có bạn trai từ lúc nào?"
"Con...con..."
Hahari ngập ngừng.
"Chúng con chỉ mới quen nhau hôm nay thôi ạ!"
Seichi thay lời Hahari đáp.
"Chỉ... chỉ mới hôm nay...?"
Bà Mizhuna khóe miệng hơi giật.
Đoạn một thời gian trôi qua.
"Thì ra là vậy..."
Bà Mizhuna đã hiểu mọi chuyện khi nghe Hahari giải thích.
"Thật là không phải khi cháu xuất hiện thế này, mong là cô đừng giận!"
"Không, cô làm sao mà..."
"Cháu mong cô chấp nhận để cháu làm bạn trai Hahari!"
Seichi nói thêm.
Bà Mizhuna suy nghĩ trong chốc lát, sau đo nhìn qua chỗ Hahari đang đứng.
"Nếu như Hahari đã quyết định thì cô cũng không phản đối..."
"Cảm ơn cô!"
Seichi cười nói.
"Tốt quá rồi, Hahari nhỉ?"
Yuri mỉm cười nhìn Hahari.
"Ừm..."
Hahari đỏ mặt, khẽ gật đầu.
"Cô xin lỗi vì đã kéo cháu vào rắc rối của gia đình cô..."
"Không sao đâu ạ!"
Reeng....
Ngay lúc này chuông điện thoại của Seichi bất chợt vang lên.
"Là thư ký Lee gọi, chắc là đã có kết quả!"
Seichi nhận cuộc gọi, bật loa ngoài để mọi người cùng nghe.
"Thư ký Lee, là tôi đây!"
[Cậu chủ, tất cả khoản nợ của gia đình cô Mizhuna đã thanh toán xong]
Lee MinYing nói.
"Nhanh thế?"
Bà Mizhuna, Hahari và cả Kazuna hai mắt sửng sốt nhìn Seichi khi nghe được thư ký Lee nói.
[Tiếp theo tôi nên làm gì đây thưa cậu chủ?]
"Có vài việc phiền cô làm giúp tôi!"
[Cậu chủ cứ dặn dò]
"Thứ nhất, liên hệ mua một căn biệt thự cạnh bên biệt thự của tôi ngay trong tối nay!
Thứ hai, mua thêm một chiếc xe nữa!
Thứ ba, xóa sổ băng Bạch hổ cho tôi!"
[Đã hiểu!]
Lee MinYing trả lời sau đó cúp máy.
Ba người nhà Mistuko khóe miệng co giật.
"Tất...tất cả khoản nợ của cô đều đã trả hết rồi sao?"
Bà Mizhuna ấp úng hỏi.
"Vâng ạ, cháu đã giúp cô trả hết nợ rồi ạ!"
Seichi đáp.
"Nhưng...nhưng khoản nợ đó lên đến mười hai triệu yên...cơ mà..."
Bà Mizhuna vẫn không thể tin những gì mình nghe được.
"Bây giờ cô không cần bận tâm về chuyện đó nữa đâu!"
Seichi mỉm cười nói.
"À phải rồi, đợi chú tỉnh lại, chúng ta sẽ dọn về nhà mới, được không ạ?"
"Nhà mới??"
Bà Mizhuna cùng Kazuna ngơ ngác.
"....."
Hahari.
"Vâng!
Vừa nãy cháu đã nhờ thư ký Lee mua nhà giúp rồi ạ, chắc sẽ mau chóng thôi!"
Bà mizhuna không còn biết nói gì thêm nữa, bà hoàn toàn bị sốc.
"Mẹ...có thật là chúng ta sẽ có nhà mới không?"
Kazuna hỏi.
"Chuyện này..."
Bà Mizhuna cũng không chắc.
"Chắc chắn rồi!"
Seichi xoa đầu Kazuna, nói.
"Anh sẽ đưa em, ba mẹ cùng chị Hahari đến ở nhà mới, có thích không nè?"
Hai mắt Kazuna liền mở to.
"Dạ thích ạ!".
Sáng sớm hôm sau.
Ngoại ô Tokyo.
Ba chiếc Mercides dừng trước cổng một căn biệt thự cạnh biệt thự của Seichi.
"Chổ này...."
Ông bà Mistuko khóe miệng hơi giật.
"Từ nay, đây sẽ là nhà mới của gia đình mình!"
Seichi nói.
"Thật...là thật sao?"
Bà Mizhuna nói.
"Chúng tôi...liệu có thể dọn vào đây sao?"
Ông Shatoshi ngập ngừng.
"Vâng!"
Seichi mỉm cười.
Thư ký Lee đi tới, cầm theo một vài tờ giấy đưa cho ông Shatoshi.
"Shatoshi sama, đây là giấy tờ nhà, từ bây giờ căn biệt thự thuộc về sở hữu của chú!"
"Chú cứ cầm đi ạ!"
Seichi nói thêm vào.
Ông Shatoshi tay run run cầm lấy giấy tờ nhà.
"Chúng ta cùng vào tham quan nhà mới nào Kazuna!"
Yuri mỉm cười nắm tay Kazuna.
"Vâng ạ!"
Kazuna háo hức.
"Yuri sama, cũng gần tới giờ học rồi ạ!
Việc này cứ để tôi làm cũng được ạ!"
Lee MinYing liền lên tiếng nhắc nhở Yuri.
"Ấy..."
Yuri gương mặt hiện lên tiếc nuối.
"Vậy phiền thư ký Lee!"
Seichi nói.
"Vâng!"
"Hai bác, cháu xin phép, sau giờ học, cháu sẽ qua thăm hai bác cùng em Kazuna!"
Seichi cúi đầu.
"Cháu cũng xin phép ạ!"
Yuri cúi đầu nói.
"Ba mẹ, con cũng phải đến trường...."
Hahari ngập ngừng nói.
"Ừm..."
Cả hai ông bà khẽ gật đầu.
Ba người vội vàng lên xe.
Ông bà Mistuko vẫn ngơ ngác nhìn theo.
"Hai cô chú không cần lo đâu ạ!
Seichi sama là người rất tốt, chỉ có cậu chủ mới có thể làm cho Hahari sama hạnh phúc mà thôi!"
Dường như hiểu được tâm ý của hai người bố mẹ, Lee MinYing liền nói.
"Anh à, Hahari của chúng ta thật là may mắn..."
"Ừm...ông trời vẫn còn thương gia đình chúng ta..."
Ông bà Mistuko rưng rưng nước mắt.
"Ba mẹ còn đứng đó làm gì?
Mau vào xem nhà thôi!"
Kazuna hối thúc.
"Ừm...bố mẹ đến ngay đây..."
Dọc hai bên lối vào, mười vệ sĩ, cùng mười cô gái ăn mặc như hầu gái đang đứng chờ.
"Chào ông bà chủ!"
Tất cả đồng thanh cúi đầu nói to.