Télécharger l’application
34.91% Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 118: Chương 118: Sư vương thãm bại.

Chapitre 118: Chương 118: Sư vương thãm bại.

Chương 118: Sư vương thãm bại.

"Chết đi!"

Sư vương gầm thét lên.

Hắn không thể nào chịu nổi cái gương mặt ngạo mạng kia được nữa.

Hắn bộc phát ra một khí tức khủng bố, bàn tay phải quét ngang về phía Serbes, xuất ra một lúc bốn đạo khí tức sắc bén như lưỡi kiếm.

"Sư Vương Trảo!"

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Cả căn phòng rung chuyển dữ dội, những sợi xích phía trên trần nhà rung lắc va vào nhau tạo thành những tiếng linh kinh liên tục.

Bức tường phía sau lưng Serbes bị khí tức chém cho vỡ nát ra, đất đá rơi xuống ngổn ngang.

Trảo này của sư vương xuất ra tầm sát thương và mức độ gây tổn thương còn gấp mấy lần khi trước, mang thực lực của một Võ Thánh Cửu phẩm.

Nhưng, cũng chỉ có thể đánh được vào hư ảnh của Serbes mà thôi.

Lúc sư vương cánh tay quạt ngang thì Serbes đã không còn đứng tại nơi đó nữa rồi.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Sư vương điên cuồng xuất ra liên tục những trảo thủ theo sự di chuyển của Serbes.

Những nơi mà trảo thủ đánh tới, bức tường, nền đá, đều bị cày nát lên.

Chỉ trong nháy mắt cả căn phòng biến thành một chiến trường ngổn ngang đất đá.

'Quái vật...!

Sức mạnh của tên này...chỉ sợ...đã ngang với Võ Thánh đỉnh phong...

Nếu như lúc nãy...ta đánh với hắn...ở trạng thái biến thân...thì chắc đã...'

Trương Tấn rùng mình suy nghĩ, ánh mắt cố gắng bắt kịp những bước di chuyển của cả hai kẻ kia.

Sau một hồi tấn công liên tục nhưng không thể nào chạm vào được dù chỉ một cọng tóc của Serbes, sư vương khựng lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào Serbes.

'Cái thể loại tốc độ gì thế này...?!!!

Ta, ngay cả khi ở trong trạng thái này, cũng không thể bắt kịp được...??

Tên này...rốt cuộc là...cái quái gì thế....?'

Sư vương nhăn mày suy nghĩ.

Quả thật là quá khó hiểu với hắn.

Hắn, khi ở trạng thái biến hình sư vương, thì tất cả tu vi, tất cả sức mạnh, đều được đẩy lên mức cao nhất, hắn hiện tại là Võ Thánh Cửu phẩm, thiếu nữa bước là có thể bước tới đỉnh phong.

Nhưng mà cái tên thú nhân kia, hắn lại không thể nào chạm tới, không thể nào đánh trúng dù chỉ một đòn?

Vô lý!

Quá sức là vô lý!

Không lẽ ở Đại lục này còn tồn tại kẻ vượt qua cả Võ Thánh hay sao chứ?!!

"Mới có một chút mà đã mệt rồi hay sao?!

Cái thứ bất tử gì mà kỳ lạ vậy?!!"

Serbes đứng đối diện sư vương chỉ hơn chục bước chân, nghiêng đầu tỏ vẻ ngốc trệ, hỏi.

"Ngươi có giỏi thì đỡ trực tiếp một đòn của ta!

Đừng có mà né tránh như lũ chuột nhắt như thế!"

Sư vương hét lớn.

"Tới đi!"

Serbes tự tin vẫy tay ra hiệu.

"Sư Vương Quyền!"

Sư vương hét lớn, dồn tất cả sức lực vào tay phải xuất ra một quyền hòng lấy mạng Serbes.

Serbes nhếch mép cười nhẹ một cái, cũng liền xuất ra một quyền.

Bành!

Hai luồng kình lực đối đầu, chạm vào nhau gây ra một xung chấn cực lớn thổi tung đất đá xung quanh.

Trương Tấn ở phía xa cánh tay che mặt, linh lực luân chuyển xuống chân dồn sức mà trụ vững không bị xung kích kia thổi bay.

Một lúc sau, Trương Tấn nheo mắt, chớp chớp mấy mươi lần, tâm thần chấn động, không thể nào tin được cảnh tượng hiển hiện ra trước mắt.

Ngay tại nơi mà hai luồng kình lực phát nổ xuất hiện một cái hố khổng lồ đường kính hơn mười thước, tất cả đất đá bị sóng xung kích hất dạt vào tường.

Nhưng điều làm cho Trương Tấn kinh hãi hơn cả là tên sư vương đang khuỵu gối cách xa chỗ hắn vừa đứng vài mươi bước, gương mặt hắn hiện lên khổ sở, cánh tay phải buông thỏng xuống vài chỗ nhô ra tựa như xương cánh tay đã bị gãy nát.

Phụt!

Sư vương phun ra ngụm máu, chật vật đứng lên.

"Ngươi... rốt cuộc...là ai...?

Tinh Không...Đại lục này...làm sao...có kẻ mạnh như ngươi... được chứ...?!!"

Sư vương gằn giọng hỏi trong khi xương cánh tay hắn và nội thương bên trong cơ thể đang tự hồi phục với một tốc độ chóng mặt.

Đứng bên kia miệng hố, Serbes vẫn ở nguyên tại chỗ trước đó, gương mặt thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trên người không có lấy một chút nào thương tích, nghe đến câu hỏi của Sư vương liền cười lớn.

"Ha ha ha!

Đừng có đem đám nhân loại yếu kém kia mà so sánh với ta!

Với ta, bọn chúng chỉ là một đám côn trùng mà thôi!"

"Ta công nhận ngươi rất mạnh!

Mạnh hơn tất cả những kẻ ta từng đánh bại.

Nhưng mà..."

Sư vương ngưng lại một chút, toàn bộ ma khí trong cơ thể bốc cao lên ngùn ngụt như một ngọn lửa khổng lồ đang cháy dữ dội.

"... một khi đã bước chân vào nơi này... ngươi sẽ không thể nào sống sót mà ra ngoài được nữa!"

Sư vương gằn từng chữ một, ánh mắt dần chuyển sang màu đỏ thẫm, không còn con ngươi.

Khí tức của hắn cuộn xoáy bao quanh thân thể như một cơn gió lốc khổng lồ sẵn sàng cuốn phăng đi mọi thứ.

Hắn đã xác định được rằng đối thủ của hắn ở một đẳng cấp khác hoàn toàn so với đám trước kia.

Nếu như không tung ra hết sức, trận đấu này hắn chắc chắn sẽ thãm bại.

Hắn tự tin, dù dùng sức không thể đánh bại được tên thú nhân kia, nhưng cơ thể hắn là bất tử, trận đấu càng kéo dài thì tên thú nhân kia sẽ càng xuống sức, hắn càng có lợi.

"Cũng chỉ là dùng vẻ ngoài mà hù dọa người khác, bên trong thật ra chẳng có gì!"

Bặc!

Serbes dứt lời liền xuất hiện trước mặt sư vương, bàn tay chụp vào mặt hắn.

Serbes nhanh đến nổi tất cả giác quan của sư vương đều không thể bắt kịp được.

Bành!

Sư vương nhận trực tiếp một chưởng vào ngay giữa mặt, văng ra đập mạnh vào bức tường.

Đôi mắt sư vương hiện lên hoang mang lẫn sợ hãi.

Hắn, đây là lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi khi đối diện với đối thủ.

Hắn, dù đã bộc phát ra toàn bộ khí tức, dù đã mượn cả sức mạnh của thứ đó để nâng tu vi lên một bậc, ấy vậy mà cái cảnh giới nữa bước Võ Đế của hắn lại không thể bắt kịp tên thú nhân này?

Là tại sao chứ?

Bành!

Thân thể sư vương bị hất mạnh vào tường còn chưa kịp rơi xuống thì lại lãnh trọn một quyền vào bụng khiến hắn lập tức phun ra ngụm máu.

Sư vương, hắn, toàn thân không còn chút sức lực nào, cơ thể bị nhấn vào tường run lên bần bật, ánh mắt trở nên sợ hãi tột độ trước cái luồng ma khí kinh khủng và vô cùng hắc ám mà Serbes đang tỏa ra.

Luồng ma khí đó dường như đang nuốt chửng lấy ma khí của hắn.

'Cái quái...gì thế này...?

Ma khí của ta?!!!

Sao lại...?

Tên này rốt cuộc....là ai...?

Tại sao...hắn....hắn lại...đáng sợ...như thế....?!!!

Ma khí...ma khí của hắn...?!!!'

Tâm thần sư vương hoảng loạn.

Sự giận dữ, sự kiêu ngạo, sự ngông cuồng của hắn trước đó hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nỗi sợ hãi tột cùng lan tỏa khắp các ngóc ngách cơ thể hắn.

Serbes mặt đối mặt với tên sư vương, nói như thì thầm vào tai hắn.

"Cái thứ giòi bọ mượn sức mạnh của Hắc Hồn Thạch như ngươi không nên đứng trước mặt ta mà hống hách!

Cái nơi giẻ rách này của các ngươi có thể cản được ta hay sao chứ?!"

Gương mặt tên sư vương hiện lên kinh hãi.

'Hắn...hắn...làm sao... biết đến...Hắc Hồn Thạch...?!!!

Đó...là bảo vật...mà...mà ngài ấy...ban cho ta...

Làm sao mà...?!!!'

Sư vương gào thét trong lòng.

Ặc...ặc...

Serbes bóp lấy cổ sư vương nhấc bỗng lên, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

Sư vương hai tay bấu chặt lấy cánh tay Serbes, hai chân đạp mạnh, cố vùng ra, nhưng vô dụng, tất cả sức lực của hắn tựa như đã bị ma khí của Serbes hút sạch.

"Ta không quan tâm tại sao bọn các ngươi lại có được Hắc Hồn Thạch!

Ta không quan tâm đến nơi này là nơi nào!

Ta cũng không quan tâm đến cái thứ mà ngươi gọi là 'ngài ấy'

Nhưng, các ngươi đã mắc phải một sai lầm rất là ngu xuẩn!"

Serbes ngưng lại, xoay người quăng mạnh tên sư vương xuống hố, sau đó nhảy đến chỗ mà hắn rơi xuống.

Chân phải Serbes giẫm thẳng lên mặt sư vương, giọng điệu đầy uy lực và dọa người nói.

"Sai lầm của đám côn trùng các ngươi là dám bắt cóc đệ tử của hắn, khiến hắn nổi giận!"

Bành!

Serbes giậm mạnh vào ngực sư vương khiến hắn phun ra một ngụm máu.

"Chỉ có kẻ mạnh mới được phép tồn tại.

Câu này ngươi nói rất đúng!

Nhưng ngươi lại không hề biết chút gì về sức mạnh cả!"

Bành!

Serbes lại một đạp vào ngực sư vương.

Lồng ngực tên sư vương vỡ nát.

"Kẻ mà các ngươi chọc giận sở hữu một sức mạnh vô lý đến cùng cực!

Ta nếu so với hắn cũng chỉ như hạt cát giữa sa mạc!

Hắn, một kẻ không nên chọc tới, ấy vậy mà cái đám các ngươi lại dám...?!!"

Bành!

Lại một đạp hướng vào ngực tên sư vương.

Xương ngực hắn đang phục hồi lại chợt vỡ nát ra lần nữa.

Tên sư vương bị đạp cho lún sâu xuống đất, máu từ miệng hắn phun ra lênh láng.

Cơ thể hắn dù là bất tử, có thể tự phục hồi bất kể vết thương có nặng đến mấy, nhưng không vì thế mà hắn không cảm thấy đau.

Hắn đau đến mức đầu óc trống rỗng, không thể nghe, không thể nghĩ được gì cả.

"Cái sự ngu dốt đến ông trời cũng lắc đầu này, để ta kết thúc nó cho ngươi!"

Phừng!

Phừng!

Bàn tay Serbes chợt bốc lên một ngọn lửa màu xanh cháy dữ dội.

"Aaaaaa!!!!"

Sư vương gào rống lên trong đau đớn khi Serbes quăng ngọn lửa ấy vào hắn.

Hắn cố hết sức vùng vẫy, nhưng vô vọng.

Ngọn lửa càng lúc càng cháy mạnh và dữ dội hơn.

Cơ thể bất tử của hắn không thể nào kịp phục hồi trước những vết bỏng mà ngọn lửa gây ra.

Tiếng thét, tiếng gào rống thãm thiết của tên sư vương vang vọng khắp căn phòng.

Trương Tấn, người chứng kiến toàn bộ sự việc nãy giờ rùng mình mấy lần nhìn cảnh tượng sư vương bị ngọn lửa dần nuốt chửng.

Ực...

Trương Tấn nuốt một ngụm nước bọt, nỗi sợ của tên sư vương dường như truyền qua tâm trí hắn.

'Khế ước thú này của chưởng môn quá ngưu bức....quá sức kinh khủng...'

Gần mười phút sau, cơ thể của sư vương bây giờ chỉ còn lại là một đống tro cháy đen trên mặt đất.

Serbes chậm rãi cúi xuống nhặt lên một thứ gì đó trông như một viên đá màu đen giữa đống tro tàn.

Đôi mắt hắn hiện lên nghiêm nghị pha lẫn tức giận.

Rắc!

Serbes nắm chặt nắm đấm, nghiền nát viên đá trong lòng bàn tay.

"Đó...đó là...gì thế?!!"

Trương Tấn hỏi với tới.

"Chuyện của ngươi?!!"

Serbes lập tức quay lại, quăng ánh mắt dọa người tới, hỏi.

"Không... không phải... chuyện của ta..."

Trương Tấn khoé miệng giật giật trả lời.

Serbes dậm mạnh chân một cái, nhảy đến chỗ cánh cửa đá nơi Trương Tấn đang đứng, âm trầm đi qua.

Trương Tấn cả người cứng lại, không dám nhúc nhích, trán lấm tấm mồ hôi.

'Mẹ nó, sao ta lại cứ phải gặp mấy cái trường hợp như thế này cơ chứ?!!'

Trương Tấn gào thét trong lòng.

Serbes, lúc này đã trở lại hình dạng ban đầu, quay mặt lại quát lớn.

"Ngươi còn đứng đực ở đó làm cái quái gì đấy hả?!!

Còn không mau đến mở cửa?!!

Hay là muốn ta mở cửa sau đó mời ngươi đi?!!!"

"....." Trương Tấn.

Cách đó rất xa bên ngoài sa mạc.

Hai kẻ ăn mặc tựa như những đạo sĩ đang vô cùng gấp gáp tung hết sức vận thân pháp mà lao tới.

"Sư đệ, nhanh chân lên, có kẻ đang tiếp cận phong ấn của ngài ấy!

Chúng ta nếu không đến kịp thì sẽ phải hối hận cả cuộc đời này!"

"Sư huynh, nếu như chúng ta tiếp cận quá gần nơi đó, chúng ta có thể sẽ bị ma hóa!!!"

"Không lo được nhiều như thế nữa!

Mặc kệ có bị ma hóa hay không, tính mạng của ngài ấy là quan trọng hơn cả!

Cho dù có phải chết, cũng nhất định không để ngài ấy xảy ra bất cứ chuyện gì cả!"

"Được! Sư huynh, chết cùng chết!"

"Được!"

Hai bóng người lao vun vút trên sa mạc nóng như thiêu như đốt, hướng về phía lối vào phế tích.


Load failed, please RETRY

État de l’alimentation hebdomadaire

Rank -- Classement Power Stone
Stone -- Power stone

Chapitres de déverrouillage par lots

Table des matières

Options d'affichage

Arrière-plan

Police

Taille

Commentaires sur les chapitres

Écrire un avis État de lecture: C118
Échec de la publication. Veuillez réessayer
  • Qualité de l’écriture
  • Stabilité des mises à jour
  • Développement de l’histoire
  • Conception des personnages
  • Contexte du monde

Le score total 0.0

Avis posté avec succès ! Lire plus d’avis
Votez avec Power Stone
Rank NO.-- Classement de puissance
Stone -- Pierre de Pouvoir
signaler du contenu inapproprié
Astuce d’erreur

Signaler un abus

Commentaires de paragraphe

Connectez-vous