Nguyệt Ly á khẩu, đây là trêu đùa nàng hay sao.? Nam Cung Gia dẫu gì cũng là thế gia gia tộc, bàn về giàu có mặc dù không đứng đầu. Thế nhưng cũng không đến nỗi nào mấy đơn thuốc bình thường không trả nổi.
Đang miên man suy nghĩ, từ trong nhà toả ra mùi thơm khiến cho bụng Nguyệt Ly sôi lên ục ục. Nàng đỏ mặt xấu hổ, người nói tu sĩ từ trúc cơ trở lên đã không còn phải dựa nhiều vào lương thực, càng không nói đến đã hoá anh như nàng. Bất quá con người luôn có đam mê với mĩ vị, hơn nữa mùi thơm ban nãy còn ẩn chứa cả linh khí bên trong.
Từ trong nhà lại vang lên thanh âm của tiểu Thanh.
- Tiểu Thư mau đến ăn cơm.!
- Đã biết - Tử Lăng đáp lại, quay sang nhìn Nguyệt Ly. - Chắc ngươi cũng đói, mau vào nếm thử tay nghề tiểu Thanh nhà ta. Đảm bảo ngươi sẽ không thể nào quên.
..... .... .....
Quả thật là không thể nào quên, sau khi bước vào trong nhà gỗ. Nguyệt Ly ngạc nhiên với cách bài trí kì lạ cũng những đồ vật nàng chưa thấy bao giờ.
Tạm lấy một bộ dáng nhà quê lên thành thị, nàng ngồi xuống ghế lại nhìn những món ăn trước mắt. Rất bình thường, không khác gì với một bữa cơm hằng ngày của bất kì gia đình nào. Bốn người Tử Lăng cũng là cười nói vui vẻ, hoàn toàn không có bộ dạng sư đồ chủ tớ. Cùng ngồi vào bàn ăn uống thoải mái tự nhiên.
- Tỉ tỉ đừng ngại, mau ăn đi. Thanh tỉ nấu ăn là đỉnh nhất đó. - Tử Hà miệng nói, tay đã gắp cho Nguyệt Ly một miếng thịt xào với rau củ xanh xanh đỏ đỏ, bốc hơi nghi ngút nhìn vô cùng bắt mắt.
- Đa tạ. - Thấy như thế, Nguyệt Ly vội vã cảm ơn. Dẫu sao cũng là tiểu thư con nhà danh môn, ăn uống cũng phải có ý tứ. Nhận lấy mọi người đang nhìn như muốn nói mau ăn đi, Nguyệt Ly chậm rãi đưa thức ăn vào miệng.
Khỏi nói cũng biết, biểu cảm của nàng lúc này đặc sắc không khác gì mọi người ở đây khi lần đầu ăn đồ ăn từ nguyên liệu mà Tử Lăng cất giữ. Không nói tới tay nghề của tiểu Thanh, bất cứ nguyên liệu nào dùng để nấu ăn đều hơn xa so với kì trân dị bảo. Vẫn là thịt rau bình thường, thế nhưng hàm chứa linh khí bên trong nhiều đến mức chưa tới một năm, cả Mạc Trúc cùng tiểu Thanh tu vi đều tăng vọt. Hơn nữa vô cùng chắc chắn, tinh khiết. Đem so ra với việc hấp thu linh thạch, linh thảo các loại vẫn còn rất nhiều tạp chất. Không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Nguyệt Ly ngẩn người, cảm nhận linh khí thanh thuần toả ra khắp cơ thể. Phút chốc trên mặt đã bớt đi khí sắc mệt mỏi, bây giờ hình tượng nữ tính đã không còn quan tròn nữa. Nàng cứ như vậy mà ăn liên tục không nghỉ, cho đến khi cảm giác đã không thể hấp thu được nữa mới dừng lại.
Có đại lượng linh khí bổ sung, nội thương trong cơ thể vốn còn rất lâu mới hoàn toàn bình phục. Hiện tại đã có thể điều động không chút trở ngại, lại thêm mấy ngày vừa qua dược liệu mà tiểu Thanh cho nàng uống. Nguyệt Ly có cảm giác bây giờ hoàn toàn có thể xông ra mà chiến đấu với cả bát cấp yêu thú. Ổn thoả chém giết.
Chúng nữ cũng không có ngạc nhiên, bởi các nàng lần đầu tiên ăn uống cũng chính là như thế.
Chẳng mấy chốc bữa ăn đã xong xuôi, tiểu Thanh liền thu dọn sạch sẽ. Tử Hà ngoan ngoãn pha trà, Mạc Trúc xách kiếm lặng lẽ đứng bên cạnh Tử Lăng rất có dáng vẻ của một vị cận thân vệ sĩ.
Buổi tối nơi này thật yên lặng, có lẽ vì mọi thứ xung quanh đã chìm vào giấc ngủ. Sau khi thu dọn sạch sẽ, tiểu Thanh lần nữa trước cửa nhà gỗ đốt lên một đống lửa. Ánh lửa ấm áp bập bùng, thi thoảng lại đong đưa theo gió. Dựa mình trên ghế, Tử Lăng ngước nhìn bầu trời không có lấy một gợn mây. Ngắm nhìn những ngôi sao đang toả sáng lấp lánh, nàng tự hỏi trái đất liệu có nằm trong những ngôi sao đó không.
Bất giác mỉm cười, có thì sao chứ. Kiếp trước một mình chỉ biết lao đầu vào công việc, vội vã ăn uống. Đến ngủ còn không mấy khi đủ giấc. Hiện thì bên cạnh có đệ tử, có nha hoàn có cả bảo tiêu. Cuộc sống tự do tự tại không cần lo nghĩ, vậy thì còn có gì để tiếc nuối.
Về phần Nguyệt Ly, sau khi đc Tử Hà cho xem qua đơn thuốc bấy giờ mới hiểu tại sao Tử Lăng nói mình không trả nổi.
Hoả liên hoa bát phẩm Liên Hoa, đối với Nam Cung Gia một hai cây có lẽ không có vấn đề gì. Nhưng liên tiếp là ba cây, chưa nói tới Tinh hạch thất giai phi hành hoả hệ yêu thú Điểu Tước hoả, cửu giai yêu thú phệ Băng Xà huyết dịch. Đều là ba lần số lượng, quả thật khiến nàng trầm mặc thật lâu.
....
Một lát sau, dường như đã quyết tâm điều gì đó, Nguyệt Ly mới lên tiếng. Thậm chí xưng hô cũng đã thay đổi.
- Vãn bối Nam Cung Nguyệt Ly đa tạ ân cứu mạng của tiền bối. - Đến lúc này nếu còn bị bộ dáng Trúc cơ kia đánh lừa, nàng thật sự uổng phí trí thông minh của mình. - Về phần ...
Còn chưa nói hết, Tử Lăng đã xua tay.
- Bỏ đi, ta đã nói rồi. Tiền thuốc men hay ân tình gì đó đều không cần nhắc tới. Ban nãy là trêu đùa ngươi thôi, thứ khác không nói. Dược liệu ta là đại phú bà.
- Phải đó tỉ tỉ, sư phụ ta thường nói cái gì mà y đức làm đầu, bộ dạng tuy có chút lười biếng nhưng là cái người tốt. Á.!
Từ Hà vừa dứt lời liền bị sư phụ nàng cốc cho một cái, nhưng cũng chỉ là nhẹ nhàng không có lực đạo.
- Ngươi nha đầu này học cách nói xấu sư phụ từ bao giờ đây.?
Xoa xoa lấy cái đầu, mặc dù không có đau Tử Hà cười hi ha rồi tò mò nhìn Nguyệt Ly.
- Phải rồi, bọn ta còn chưa biết tên ngươi. Tỉ tỉ vì sao lại bị thương nặng như thế.,?
Nghe thấy Tử Hà hỏi như vậy, mọi người đều dừng lại trong tay động tác. Im lặng chờ Nguyệt Ly lên tiếng, duy chỉ có Tử Lăng vẫn giả bộ giữ được phong thái nhàn nhã. Tựa như ta không mấy quan tâm, thật ra nàng vẫn là tò mò nhất. Nam Cung bất kể ở đâu, kiếp trước trong phim hay tiểu thuyết đều là dòng họ thế gia giàu có. Không thì cũng là hoàng thân quốc thích các loại kia. Nguyệt Ly cũng gật đầu, bắt đầu đem chuyện trước khi mình hôn mê đơn giản kể lại một lần.
Nàng là Nam Cung Nguyệt Ly, chuyện này Tử Lăng đã biết từ đầu khi chẩn đoán tình hình cho Nguyệt Ly hôm ấy. Chỉ có điều nàng không có nói ra, như thế sẽ khí giải thích rằng tại sao mình biết tên nữ nhân đó. Cũng không có cách đem hệ thống nói ra, cứ như vậy im lặng giả bộ chăm chú nghe.
Quả thật đúng là như vậy, Nam Cung Gia tộc truyền thừa lâu đời con cháu vô số. Cường giả thì càng không đếm hết vì thế mà tại Nam Châu, cũng là số một số hai gia tộc.
Lần này ra ngoài, Nguyệt Ly mục đích là vì tìm kiếm tung tích của cửu giai yêu thú Phệ Băng Xà. Băng xà này do độ kiếp hoá hình thất bại mà trọng thương, thực lực mười không còn một. Tin tức này do một người thần bí nói cho Nguyệt Ly biết, người này tự xưng là tộc nhân của mẫu thân nàng. Có thể coi là bên nhà ngoại của Nguyệt Ly. Mới đầu nàng rất cảnh giác, nhưng tên kia lại hoàn toàn không giống như nói dối, thậm chí còn biết rõ về Băng độc, cùng tác dụng của huyết dịch Phệ Băng Xà. Trên người lại có một tấm lệnh bại bằng ngọc khắc một chữ "Dạ", chứng minh thân phận của mình chính xác tới từ Dạ gia. Chuyện về Băng độc là bí mật rất ít người biết, mẫu thân nàng năm đó cũng vì nó mà qua đời. Trên dưới Nam Cung Gia cũng chỉ biết Dạ phu nhân mắc phải bệnh lạ, không hề biết thực hư trong đó. Người ta nói có bệnh vái tứ phương , nay lại vô tình gặp được thân thích ngoại tộc. Nguyệt Ly vẫn cắn răng tin tưởng một phen. Bị huynh trưởng can ngăn, tranh luận một hồi. Nguyệt Ly mang theo một vị trưởng lão Nam Cung gia xâm nhập tuyết sơn tìm kiếm.
Kết quả rõ ràng, Băng Xà không thấy còn bị một đám cường giả tập kích. Giữa tuyết sơn hoang vu, hai người liều chết chống cự rồi bị tách ra. Vị trưởng lão kia sống chết không rõ, Nguyệt Ly trên đường chạy trốn thì ngã xuống vách đá bất tỉnh.
Chuyện sau đó mọi người đều biết, cũng không cần nói gì thêm.
Nghe xong, cả đám đều xuýt xoa cảm thấy may mắn thay cho Nguyệt Ly. Cũng tức giận tên lừa đảo kia, rất có thể đây là cái bẫy mà hắn bày ra nhằm sát hại nàng.
Tử Lăng cảm khái, thế giới này đúng là đáng sợ. Sơ xẩy một chút cái mạng cũng khó nói. Bỗng Nguyệt Ly lên tiếng..
- Tiền bối, không biết ta có thể mời người đến làm khách ít hôm. Tuy rằng ngươi không có yêu cầu gì, nhưng dù sao cũng là cứu lấy ta một mạng. Nếu đã vậy để Nam Cung Gia chiêu đãi các vị coi như là cảm ơn được không.?
Nghe thấy thế, mọi người đều quay sang nhìn Tử Lăng. Bị mấy cặp mắt to nhỏ mong đợi nhìn chăm chú, nàng bật cười.
- Được rồi, được rồi. Nếu Nguyệt Ly tiểu thư đã có lòng, vậy chúng ta cũng không thể không cho nàng mặt mũi được.
- Đa tạ tiền bối.
Tử Hà vui vẻ cười lên, trở nên háo hức. Từ ngày rời khỏi Tây Vực , ngẫu nhiên trên đường cũng nghỉ lại mấy thôn xóm nhỏ. Đã lâu cũng chưa có tới những nơi đông người tấp nập.
Với lại cũng nên thăm thú cảnh sắc đường phố con người Bắc Vực.
- Mạc Trúc, tiểu Thanh thu dọn một chút. Nghỉ ngơi sáng mai sẽ lên đường.
.... ....
Nam Châu Bắc Vực, Thanh Băng Thành là thành trì thuộc về địa phận quản hạt của Tuyết Băng Cung. Nơi đây cũng gần với cửa ngõ giao thương giữa Trung, Tây Vực vì vậy có thể nói rất giàu có nhộn nhịp. Nam Cung Gia chính là nằm tại đó.
Xe ngựa xuất phát từ sáng sớm, tới gần trưa đã có mặt trước cánh cổng cao lớn rộng rãi người xe tấp nập. Từng dãy xe chất đầy hàng hoá từ khắp nơi đổ về, lại từ đó phân phối toả đi khắp Nam Châu cũng như tiến lên phía Bắc thâm nhập càng sâu hơn Bắc Vực. Cuối cùng lại từ Bắc Vực thu thâp đặc sản hàng hoá một đường xuôi nam, trở về Trung Vực. Có thể nói Thanh Băng thành này là một cái trung tâm giao thương lớn nhất Nam Châu hoặc có khi là cả Bắc Vực.
Thanh Băng Thành cũng rất chú trọng vấn đề này, luôn đem điều kiện tốt nhất đáp ứng cho các thương đội buôn bán. Từ đó lại càng ngày càng trở nên giàu có, an ninh cũng vô cùng nghiêm ngặt.
Chiếc xe được Mạc Trúc khéo léo điều khiển đi tới, ngay lập tức đã có binh sĩ đi lên kiểm tra. Mạc Trúc cho xe dừng lại, binh sĩ nọ thái độ ôn hoà nhưng vẫn giữ được tác phong quân đội hỏi.
- Xin hỏi vị cô nương này là từ đâu tới, làm phiền xuất trình giấy thông hành. Trên xe còn có người hay không.?
Mạc Trúc lúc này ẩn giấu tu vi, cho nên cũng không ai nhận ra nàng là một vị Hoá Thần hàng thật giá thật. Thấy binh sĩ tác phong như thế, Mạc Trúc âm thầm tán thưởng.
Bấy giờ Nam Cung Nguyệt Ly mới từ trên xe ló ra, binh sĩ nọ thấy thế vội vàng thi lễ. Bất quá không hề có chút xu nịnh.
- Nam Cung tiểu thư.!
Rõ ràng, Thanh Băng Thành người đều nhận biết vị nhị tiểu thư Nam Cung Gia, nhất là đối với binh sĩ trong thành. Nam Cung Nguyệt Ly gật đầu, giải thích một chút cho binh sĩ thủ thành. Sau khi biết đây là khách của Nam Cung gia, không mất nhiều thời gian xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh. Chẳng mấy chốc đã hoà vào dòng ngựa xe tấp nập...
Uớc chừng nửa giờ sau, xe ngựa theo chỉ dẫn của Nguyệt Ly dừng lại trước một đại môn cao lớn. Khí tức cũ kĩ nhưng uy nghiêm, hai bên cửa sừng sững hai bức tượng mãnh thú giương nanh múa vuốt. Hai cặp mắt sống động như thể đang quan sát bất cứ kẻ nào đi qua trước mặt chúng.
Trước cửa đứng bốn tên thủ vệ đều là Kim Đan tu sĩ, trường đao trong tay luôn trong tình trạng sẵn sàng rút ra. Thấy xe ngựa dừng lại trước cửa, một trong số đó liền tiến đến. Còn chưa kịp nói gì, Nguyệt Ly đã từ trong xe đi ra. Thấy thế, Nam Cung Gia thủ vệ vội vã cung kính hành lễ.
- Tham kiến nhị tiểu thư.!
- Được rồi, mau trở vào thông báo ta đã về. Còn có mấy vị khách quý đến.
Tên này vâng dạ một tiếng, lập tức chạy trở vào. Quả đúng là làm tròn bổn phận, người không thấy nhưng tiếng đã vang vọng khắp cả Nam Cung Gia cửa lớn.
- Nhị tiểu thử trở về, Đại thiếu gia .! Nhị tiểu thư trở về.!
Nam Cung Hoài Ngọc bấy giờ đang sầu não trong thư phòng, nghe thấy thế bật người dậy lao ra ngoài cửa. Về rồi, ông trời ơi muội muội ta về rồi. Đoạn không để ý đến hình tượng chạy một mạch ra cửa.
Bên ngoài sau khi xuống khỏi xe, chúng nữ theo chân Nguyệt Ly đi vào. Đại môn bấy giờ đã được mấy tên hộ vệ còn lại mở rộng, cung kính đứng sang một bên. Bước qua cánh cửa cao lớn, trước mắt Tử Lăng đám người Nam Cung Gia hiện ra cũng không có nguy nga tráng lệ như trong tưởng tượng. Hoàn toàn không khác gì so với một phủ đệ gia tộc lớn bình thường, có chăng kiến trúc mọi thứ lớn hơn một chút.
Lúc này từ xa vang lên tiếng gọi, một tên nam tử khoảng ba mươi tuổi chạy đến. Hai mắt thâm quầng, quần áo có chút nhăn nheo.
- Muội muội, muội muội ngươi ở đâu. !
Người tới chính là Nam Cung Hoài Ngọc, hắn là từ trong thư phòng chạy ra. Nhác thấy muội muội mình ở đó, vốn định chạy tới mà ôm chầm lấy nàng thì sững lại. Đứng bên cạnh Nguyệt Ly có bốn nữ nhân, lại thêm một con chó đen, tuổi tác bốn người này không giống nhau mỗi người một vẻ. Một vị nhìn qua giống như đứng đầu trong tứ nữ thân mặc lục y váy dài, khoáng áo lông trắng. Dung mạo không hẳn là tuyệt sắc, nhưng lại đem đến cảm giác không muốn rời mắt. Một tiểu cô nương độ mười lăm mười sáu hai mắt to tròn, một vị cầm kiếm nữ nhân khuân mặt lạnh lùng, một người khác thì thanh tú đoan trang.
Bốn người đứng đó làm cho Nam Cung Hoài Ngọc có chút đơ người ra, vội vã chỉnh đốn lại tóc tai y phục. Đem khí chất Đại thiếu gia Nam Cung đem trở về, tuy là có chút hơi kém một điểm.
Nguyệt Ly thấy như thế lắc đầu, ông anh này của nàng tu vi cũng tốt, đầu óc cũng không quá tệ duy chỉ có điều rất ít chú ý tới hình tượng. Tùy tiện như vậy, không biết năm xưa là làm thế nào đánh cắp được trái tim chị dâu nàng.
- Ngươi xem, đã là cha hai đứa con rồi. Bộ dáng vẫn như thế tùy tiện, không phải vợ ngươi đánh chết ta cũng không tin ngươi là Nam Cung Gia đại thiếu gia đâu.
Lúc này một giọng nói khác truyền đến,.
- Phu nhân ( chị dâu).! - Nguyệt Ly, Hoài Ngọc đồng thanh nói. Người vừa lên tiếng chính là Nam Cung Gia thiếu phu nhân, vợ của Nam Cung Hoài Ngọc. Cũng là Vũ Gia đại tiểu thư Vũ Như Thuần, thế gia thứ hai thứ ba tại Nam Châu.
Người cũng như tên, Như Thuần từ nhỏ đã được giáo dục tỉ mỉ. Cầm kì thi hoạ, tam tòng tứ đức không thiếu một thứ gì. Được giáo dục tốt bản tính lại thiện lương xinh đẹp hiền lành, vì vậy mà không ít thế gia gia tộc muốn đem nàng về làm dâu. Bất quá tám phần là vì muốn trèo lên mối quan hệ với Vũ Gia.
Nhưng không ai nghĩ đến, Hoài Ngọc đại thiếu gia khi ấy lôi thôi lếch thếch lại lọt trúng mắt xanh của nàng. Một người là Nam Cung Gia gia chủ tương lai, một người là Vũ Gia đại tiểu thư. Mối lương duyên này, nửa đêm hai lão gia chủ nằm mơ cũng cười ha hả.
Như Thuần mỉm cười tiến đến chào hỏi Tử Lăng bốn người, khi đi qua chỗ Hoài Ngọc còn liếc xéo hắn một cái. Bị phu nhân lườm, hắn gãi đầu cười cười cũng không mấy để ý.
- Phu quân ta thường ngày vẫn hay như vậy, mong các vị bỏ quá cho hắn.
Tử Lăng gật đầu, nàng cũng chẳng quen với lễ nghi hình thức, cứ tùy tiện như Hoài Ngọc cũng không tệ.
- Ngươi còn đứng đó, không thấy nhà chúng ta có khách hay sao.? - Thấy trượng phu mình vẫn đứng đó cườI ngờ nghệch, Như Thuần có chút hối hận vì sao ngày xưa lại gả cho hắn.
Bị phu nhân quát, Hoài Ngọc vội vã mời đám người Tử Lăng vào trong. Không quên dặn người pha trà chuẩn bị.
Trong phòng khách bày biện đơn giản, đặt một chút điểm tâm. Đợi khi trà nước đầy đủ, Nam Cung Hoài Ngọc mới lên tiếng.
- Vừa rồi có chút thất thố, thật khiến mọi người chê cười - Lấy lại chút phong độ đại thiếu gia, hai tay ôm quyền hướng Tử Lăng, Hoài Ngọc bấy giờ mới chào hỏi. - Ta là Nam Cung Hoài Ngọc, cũng là anh ruột của Nguyệt Ly nha đầu. Còn đây là phu nhân ta Vũ Như Thuần.
Như Thuần ngồi bên cạnh hắn gật đầu, có chút hài lòng với phu quân mình.
- Các vị từ xa mà tới, không có tiếp đón chu đáo. Thay mặt phu quân ta hướng các vị bồi tội.
Không hổ là thế gia khuê nữ, cử chỉ lời nói đều vô cùng tao nhã. Tử Lăng cảm thấy may mắn thay cho cái tên Hoài Ngọc kia.
- Không sao, bọn ta cũng là đường đột mà đến. Còn mong hai vị bỏ quá cho. - Tử Lăng mỉm cười lại nói. - Ta họ Tiêu, gọi là Tử Lăng. Đây là đồ đệ ta Tử Hà, bên đó là nha hoàn trong nhà tiểu Thanh, còn có Mạc Trúc là hộ vệ của ta.
Mọi người khi nghe nhắc đến tên đều gật đầu một cái xem như chào hỏi, sau đó khách sáo mấy câu. Nguyệt Ly mới đem chuyện mấy ngày nay kể lại một lượt.
Phu phụ Nam Cung Hoài Ngọc nghe xong cũng lấy làm sợ hãi, không ngờ lại có kẻ âm thầm lên kế hoạch hãm hại muội mình như vậy. Cũng vô cùng cảm kích Tử Lăng mấy người đem nàng cứu trở về.
Sư đồ Tử Lăng có ân cứu mạng đối với Nam Cung Gia nhị tiểu thư, Nam Cung Hoài Ngọc suýt nữa thì quỳ xuống. Còn may Tử Lăng vội vàng đỡ hắn mới không có xảy ra. Nàng còn trẻ lắm, chưa muốn người khác quỳ bái dạng này chút nào.
Nam Cung Nguyệt Ly trở về, trên dưới Nam Cung Gia được một phen gà bay chó chạy mấy ngày nay, rốt cuộc ổn định trở lại.
Nam Cung Hoài Ngọc rốt cuộc thở ra một hơi, còn may là cha hắn cùng thái gia gia vì chuyện Băng Vực mà chưa thể rời khỏi Tuyết Băng Cung. Nếu không khi hai người trở về, chắc chắn hắn sẽ bị treo lên đánh cho thừa sống thiếu chết.
Biết vị trưởng lão kia đã chết, Nam Cung Nguyệt Ly tự trách mình đã quá chủ quan bất cẩn. Nếu không đã không xảy ra chuyện thương tâm, chuyện nàng bị tập kích Nam Cung Hoài Ngọc thương lượng cùng cao tầng Nam Cung Gia tạm thời giữ kín. Dù sao nàng đã bình an trở về, không nhất thiết phải kinh động đến hai người đang ở Tuyết Băng Cung.
Về việc những kẻ ra tay lại không có chút manh mối, rất khó để điều tra rõ ràng. Thậm chí công pháp họ sử dụng tại Bắc Vực, Nguyệt Ly cũng chưa hề gặp qua hay nghe nói đến. Cứ như thế chuyện này được gác lại.
... ....
Tối hôm đó, Nam Cung Gia mở yến tiệc chiêu đãi với mấy người Tử Lăng. Đủ các loại sơn hào hải vị được mang lên, yến tiệc linh đình tới nửa đêm thì kết thúc. Bốn người một chó được bố trí an bài phòng khách xa hoa nhất.
Mặc dù có hệ thống cung cấp tiện nghi đầy đủ, thế nhưng phong vị nhà giàu vẫn là lần đầu tiên Tử Lăng được trải nghiệm. Đúng là bất cứ ở đâu, nhà giàu cũng thật là tốt.
.... ....
Nam Cung Nguyệt Ly gian phòng, huynh muội hai người ngồi đối diện nhau. Trên bàn là mấy cái hộp gỗ lớn nhỏ đủ kích cỡ, bên trong đầy đủ dược liệu cần thiết mà Tử Hà đã chuẩn bị cho Nguyệt Ly. Nhìn thấy những thứ này, Hoài Ngọc cũng cảm thấy bất khả tư nghị. Mỗi một thứ trong đó đều có giá trị liên thành, còn chưa kể chúng tại Bắc Vực cơ hồ không có cách nào tìm thấy. Thậm chí là không hề có, ngoại trừ Phệ Băng Xà là yêu thú Bắc Vực bản địa.
- Ngươi nói vị tên Tử Lăng này tới từ Tây Vực.?
Nhìn đống dược liệu, lại nhìn muội muội mình. Hoài Ngọc hồ nghi hỏi.
- Chính nàng nói với ta như vậy. - Nguyệt Ly gật đầu. - Nàng nói là đi du lịch, một đường từ Tây Vực mà tới.
- Du lịch sao.?
- Nếu như ta nghe không lầm, thì chính là như vậy.
- Y thuật cao siêu, hộ vệ cường đại. Chắc không phải tới từ nơi đó.?
- Huynh nghĩ đám người nơi đó sẽ cho không chúng ta những thứ này hay sao ?
- Cũng phải, tuy vậy nàng hoặc thế lực sau lưng nàng chắc chắn không hề đơn giản.
- Ít nhất là về mặt tài phú .
- Nàng khẳng định muội không trả nổi tiền thuốc, quả thật cũng không sai biệt mấy.
Nam Cung Hoài Ngọc cười khổ nói, mặc dù những thứ trên mặc dù có chút khó khăn. Nhưng vẫn có khả năng cầm đến, vấn đề là tất cả lại lấy ba lần số lượng. Đến như thế, vét sạch Nam Cung Gia cũng khó mà thanh toán hết.
- Ban đầu muội cũng không tin, thế nhưng sau khi nhìn thấy những thứ này quả thật không biết phải nói gì nữa. - Nguyệt Ly thở dài.
- Được rồi chuyện này ta sẽ thông báo cho thái gia gia cùng lão cha. Dù sao bọn họ cũng là ân nhân cứu mạng muội.
- Hai người bọn họ đi đâu.? - Nguyệt Ly gật đầu đoạn lại hỏi.
- Là Băng Cung, hình như có dị động xảy ra phía dưới Băng Vực. Cha của Vũ nhi cùng Đỗ bá bá cũng đều ở đó. - Nam Cung Hoài Ngọc không có dấu diếm, dù sao đây là chuyện mà trên dưới Nam Cung Gia ai cũng biết.
- Hi vọng là không có chuyện gì.
- Ta cũng mong rằng như vậy, dù sao thứ ở dưới đó chắc chắn không phải thứ tốt lành gì cả.
... ... ..
Trò truyện thêm một lát nữa Hoài Ngọc rời đi, tuy nói người tu luyện không nhất định phải ngủ. Thế nhưng mấy ngày nay lo lắng cho muội muội cũng có phần mệt mỏi, tốt nhất nên đi đánh một giấc. Chuyện sau có gì lại nói, hắn cũng mặc kệ. Nguyệt Ly trở về an toàn, hắn cũng không sợ bị thái gia gia treo lên đánh nữa.
Commentaire de paragraphe
La fonction de commentaire de paragraphe est maintenant disponible sur le Web ! Déplacez la souris sur n’importe quel paragraphe et cliquez sur l’icône pour ajouter votre commentaire.
De plus, vous pouvez toujours l’activer/désactiver dans les paramètres.
OK