Télécharger l’application
31.42% TRÙNG SINH Y TIÊN / Chapter 11: Chương 11. Không đề

Chapitre 11: Chương 11. Không đề

Thôn nhỏ nằm cách xa về phía nam thanh loan trấn, những ngày tháng yên bình lặng lẽ trôi qua. đàn ông săn bắt, đốn gỗ chặt củi, phụ nữ hái lượm may vá. đám trẻ vui đùa náo nhiệt, người già nghỉ ngơi. ấy là mới ngày hôm qua,...bây giờ lớn bé già trẻ cả thôn chỉ còn lại những cái xác vô hồn đứng đó. gần đó một cái lão nhân nằm yên lặng trong vũng máu, cạnh lão là một tiểu cô nương hai mắt nhắm nghiền hơi thở chậm rãi. mặc dù không còn nguy hiểm tính mạng nhưng vẫn hôn mê không tỉnh lại. mà bấy giờ đứng trước hai người họ, một thân lam y nữ tử tóc búi thấp cài trâm gỗ, đôi mắt lạnh lùng, khuân mặt không chút biểu cảm đang đăm chiêu nhìn một đám ăn mặc kì quái, đi đầu là một trung niên nam tử. Tu vi hoá thần trung kì, tử lăng đảo mắt một vòng, phía sau hắn còn có một cái hoa phục công tử tay cầm quạt, bên cạnh là mấy tên tay sai. Lẫn lộn ở đó nguyên anh kim đan các loại. Tay lăm lăm vũ khí, ánh mắt cảnh giác nhìn nàng. 

Tử Lăng nghe thấy tên kia hỏi, khuân mặt bình tĩnh "ồ" lên một tiếng. Nhìn dáng vẻ thôn dân đằng đó, nàng liền khẳng định chắc chắn mấy kẻ này chính là ra tay với những thôn xóm mà nàng đi qua. 

- hoá ra là các ngươi.! - tử lăng lên tiếng, giọng nói mơ hồ mang theo chút phẫn nộ. - những thôn xóm xung quanh đây là do các ngươi làm.?

Khương đình thấy nàng không có trả lời mà lại hỏi ngược lại mình, trong mắt loé lên dị sắc. Chẳng lẽ nữ nhân này đã biết được gì đó.? Hắn cẩn thận đánh giá, sau đó truyền âm cho ôn thế hào đang đứng phía sau. " đợi lát nữa ta ra hiệu, ngươi lập tức rời khỏi nơi này quay về báo với đại trưởng lão. Nữ nhân này e là đã phát hiện điều gì đó." Ôn thế hào nghe thấy thế cũng giật mình. " ngươi chắc chắn.?" " Không dám chắc, nhưng vạn vô nhất thất. Ngộ nhỡ nàng thật biết gì đó liền phiền toái lớn." Khương bằng nói, nữ tử trước mắt nhìn không ra tu vi nông sâu này 8-9 phần mười rất có thể là từ một cái tông môn lớn nào đó đi ra ngoài lịch luyện. Nếu quả thật nàng phát hiện ra gì đó, vậy thì nhất định bằng mọi giá lưu nàng ta lại đây. Ôn thế hào mặc dù là cái ăn chơi phá phách công tử gia, thế nhưng điểm não vẫn phải có chút. Bằng không lăn lộn nam vực xung quanh 8 phần đều có thù oán thâm sâu với độc tông hắn chết đến thế nào cũng không biết. Hắn vì thế mà cũng làm sẵn tứ thể, rời khỏi bất cứ lúc nào.

Phân phó xong xuôi, khương bằng mới không nhanh không chậm mà đáp.

- người đúng là chúng ta mang đi, nhưng ta khuyên cô nương một câu. Có những việc không nên tò mò quá, dễ sẽ gây nên hoạ sát thân.! 

Tử lăng vẫn một bộ mặt trầm ngâm, hơi nhướng mày, quả thật là bọn chúng gây nên. Nàng chậm rãi mở miệng.

- đã như vậy ... vậy thì ta cũng đành vì nhóm thôn dân đó mà đòi lại cái công đạo mà thôi. 

Khương bằng nghe thấy thế biết đại sự không ổn, hắn quát lớn - Mau đi .! - miêng nói chân phát lức, hai tay huy động cong lại thành chảo hướng tử lăng xông tới. Xung quanh mấy cái độc tông cũng riêng phần mình tế ra vũ khí, phân chia trái phải trước sau công kích. Ôn thế hào cũng không chậm chễ lập tức quay người hoá thành một đạo tàn ảnh bay về hướng xa mà chạy. 

Tử lăng thấy vậy một màn bất đắc dĩ thở dài. Từ trên người nàng, một cỗ uy áp khủng bố tràn ra. Không cần bất luận cái gì hoa chiêu, chỉ đơn thuần khí tức liền khiến khương bằng lẫn độc tông các loại cao thủ hộc máu, nằm rạp tại chỗ không cách nào ngẩng đầu lên. Tu vi yếu người thì là trực tiếp thần hồn tiêu tán, chết đến không thể chết lại được nữa. Khương bằng một thân hoá thần trung kì tu vi vốn còn cho rằng ít nhiều có thể không thua kém nữ nhân này là bao. Chí ít cũng cầm chân được nàng một đoạn thời gian, đợi khi ôn thế hào đi được đủ xa liền ổn thoả rút lui. Thế nhưng lúc này, cảm nhận được cỗ uy áp khủng khiếp kia đè chặt khiến hắn thở cũng khó khăn. Khương bằng gương mặt vặn vẹo, mồ hôi ứa lạnh gian nan mà ngẩng đầu. Không đợi hắn mở miệng nói bất cứ cái gì, trước mặt nữ nhân liền phẩy tay một cái. Bao quát hắn lẫn độc tông nhân thủ cứ như vậy tan biến, hệt như là nơi đó chưa hề có bọn hắn xuất hiện qua. 

Ôn thế hào lúc này cũng đã bay xa hơn trăm dặm, chỉ còn một chút nữa liền sẽ tới chỗ gia gia hắn. Mới vừa rồi cỗ khí tức kia bùng phát khiến hắn loạng choạng suýt ngã, hoảng sợ ôn thế hào cắm đầu hết tốc lực phi hành không dám ngoái cổ lại nhìn. Bậc này cường giả hắn cũng là lần đầu kiến thức, phải biết gia gia hắn thế nhưng là hợp thể đỉnh phong lão quái vật. Vậy nhưng vừa rồi khí tức đó khiến hắn cảm thấy giống như còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. phía trước đầm lầy đã rới vào tầm mắt, ôn thế hào cũng không dám đình chỉ tốc độ, cứ thế mà bay thẳng vào. Chuyện này lập tức phải báo cho gia gia hắn....

Tây vực, toạ lạc phía trên một dãy đại sơn. Phong bạo du đãng, hắc vân lượn lờ. Xen lẫn là từng đạo lôi đình thi thoảng lại loé lên, mang theo âm thanh như muốn xé toạc bầu trời. Lôi sơn tông chính là nằm tại nơi đây.

Trở về từ tử vực không bao lâu, mã vân bằng liền lập tức ly khai. Cửu diệp không tới tay lại còn suýt nữa mất cái mạng già, lão cũng dứt khoát mà trở về Trung vực. Về phần lôi viễn ngày ấy, may mắn lưu lại tông môn một giọt tinh huyết mà thoát được một kiếp. Tuy nhiên tu vi cũng thụt lùi một mảng lớn,. Ngoài hắn ra còn có vân tịnh hề cũng tương tự nhặt về một mạng. Hai đại tông môn tông chủ gặp trọng thương, liền thu liễm rất nhiều. Tây vực tiêu dao cung cũng vì vậy thuận nước đẩy thuyền, lấn lướt mấy cái sản nghiệp của cả hai tông môn này. Thậm chí đả thương không ít đệ tử lẫn trưởng lão của cả hai bên.

Ngồi trên chủ vị, lôi viễn sắc mặt sa sút. Tức giận nghe thông báo từ mấy tên đệ tử. 

" !Bành !" một tiếng, chỉ thấy tay trái hắn nắm chặt. Tay ghế làm từ thiết mộc vỡ vụn văng tung tóe.

- hay cho một cái tiêu dao tông.!

- tông chủ bình tĩnh, ngài thương thế...! - cao tùng một bên lo lắng lên tiếng.

- bị thương.! Nếu không phải ta bị thương bằng vào chúng dám.! - lôi viễn phẫn nộ - vân bằng lão thất phu kia ham sống sợ chết, trở về liền không nói không rằng cứ thế mà rời đi. Đã như vậy còn vơ vét không ít thiên tài địa bảo, khốn khiếp.!

- tông chủ nguôi giận, bất quá chỉ là vật ngoại thân. Nhẫn nhịn một hồi chờ đại trưởng lão trở về, lúc đó ... - một tên trưởng lão khác lên tiếng. Quả thật mặc dù bị thương, nhưng dù sao cũng là một trong ba đại tông môn. Làm sao lại để cho tiêu dao tông cứ như vậy mà lấn lướt. Kết quả là đại trưởng lão hiện không tại, hắn tuy làm trưởng lão. Nhưng một thân tu vi cũng đã đạt đến hợp thể trung kì. Thế cho nên lôi sơn tông mới trơ mắt nhìn tiêu dao tông mặc sức làm loạn..

- đúng đó tông chủ, chỉ cần bên kia đại trưởng lão thành công. Tây vực cuối cùng vẫn sẽ là nằm trong tay chúng ta. - cao tùng mặt không đổi sắc tiếp lời. 

Lôi viễn suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng gật đầu.

- tiếp tới đây mấy người các ngươi bố trí ổn thoả. Chờ đại trưởng lão hắn trở về lập tức dựa theo bàn bạc trước đây mà làm. 

Chúng trưởng lão phía dưới vâng dạ một hồi sau đó liền tản đi. Đại điện chỉ còn lại lôi viễn một người, ánh mắt hung ác " tiêu dao tông.!"

Lúc này sâu trong đầm lầy, ôn xương văn ngồi trên chủ vị. Phía dưới ngoài cái thân hình ưỡn ẹo câu hồn của thanh thủy ra còn có thêm một người khác. Một thân đạo bào tử sắc, ánh mắt sắc bén. Khuân mặt có phần mệt mỏi.

Hắn chính là lôi sơn tông đương nhiệm đại trưởng lão hoàng cực hạo. Lôi sơn tông bấy lâu nay vẫn luôn bí mật qua lại với một số thế lực nam vực, mà trong số đó độc tông vẫn là xếp vị trí đầu tiên. Hoàng cực hạo xuất hiện ở đây cũng có nghĩa là mọi chuyện đã sắp xếp ổn thoả, chỉ chờ gió đông.

- Mọi chuyện chính là như vậy, chỉ cần lần này thành công tây vực mảnh đất độc tông nhất định sẽ có phần. - hoàng cực hạo hướng ôn xương văn, thanh âm có phần nhún nhường.

- haha hoàng trưởng lão yên tâm, nội trong đêm nay chúng ta sẽ bắt đầu hành động. Bên đó đều đã bố trí pháp trận, chỉ cần có ám hiệu sẽ lập tức.. - đoạn chưa nói hết câu, từ bên ngoài. Ôn thế hào mặt cắt không còn giọt máu lao vào, mặc cho đám thủ vệ bên ngoài ra sức mà ngăn cản.

- gia gia.. có .. có chuyện.

Ôn xương văn thấy như thế, nhíu mày quát.

- hỗn trướng, ai cho ngươi tự ý xông vào như vậy ?

- khương, .. khương trưởng lão chết rồi.! - ôn thế hào cũng mặc kệ cho lão mắng, giọng run run đáp.

- cái gì ?!!! - ôn xương văn đứng phắt dậy., thanh thủy nghe thế cũng là nhíu nhíu mày, hoàng cực hạo cũng bất ngờ không kém. Khương bằng hắn cũng từng gặp qua một vài lần, cũng có qua lại vài câu. Tính cách ổn trọng, tu vi cũng coi như là đi... Thế mà bây giờ bị người ta giết rồi. Chỉ nghe thấy ôn xương văn gằn giọng.

- nói, rốt cuộc truyện gì xảy ra !

Ôn thế hào bây giờ mới lấy lại được bình tĩnh, có lẽ là do trước mặt hắn gia gia đang ở đó. Thế cho nên mới cảm giác an tâm một chút. Bấy giờ hắn mới thấy một vị trung niên nam tử đang ngồi đó, không nhìn ra tu vi nông sâu. Đang định mở miệng nói thì dừng lại, mắt liếc nhìn ôn xương văn..

- hoàng trưởng lão cũng coi như người một nhà, nhanh nói cho ta biết rốt cuộc khương bằng vì sao lại chết .?

Ôn thế hào nghe đến như vậy, hít sâu một hơi. Đoạn hắn bắt đầu....


Chapitre 12: Chương 12. Thi triều ( thượng.)

Tử Lăng vốn định đuổi theo tên hoa phục công tử, thế nhưng nhìn lại nơi này một mảnh tan hoang. Dưới chân là tiểu cô nương vẫn đang mê man, không xa lại là những thôn dân chỉ còn lại cái xác vô hồn đứng đó đờ đẫn. Nàng thở dài, ... cứu đã là điều không thể. Độc tố triệt để biến họ thành xác sống, chỉ còn cách tiễn đi một đoạn đường mà thôi. Mà dùng lửa thiêu là phương pháp tốt nhất để xử lý lúc này, nếu không với số lượng người như vậy. Xửa lý qua loa rất dễ gây hậu quả khó lường, giống như kiếp trước nơi nàng ở từng trải qua một trận dịch cúm khủng khiếp. Khi ấy người chết vô số, lò hoả táng cuồn cuộn không tắt...

Xử lý xong xuôi, chọn lấy một gian nhà tranh có vẻ lành lặn nhất. Đặt tiểu cô nương lên giường, tử lăng mới đăm chiêu suy nghĩ. Đám người kia rốt cuộc có âm mưu gì, những thôn xóm mất tích kia được đưa đi đâu.? Chả lẽ giống như trong phim nào đó, chế tạo một đạo quân xác sống rồi sau đó đem đi đánh giết. Đang mải suy nghĩ, Tử Lăng chợt thấy bên cạnh tiểu cô nương mắt khẽ động. Sau đó từ từ mở ra, ánh mắt mơ hồ. Nàng từ từ chống tay ngồi dậy, khẽ lắc đầu. Chợt cảm thấy giống như có ánh mắt đang nhìn, nàng quay sang. Bên đó ngồi một vị nữ tử, tóc búi thấp đang mỉm cười về phía nàng.

- ngươi tỉnh rồi.. - Tử lăng lên tiếng trước, mới vừa rồi chiếu theo hệ thống chẩn đoán ra. Trước mắt cô nương này trí nhớ vậy mà đã mất hết, vậy cũng tốt. Có lẽ như thế sẽ tốt hơn việc biết rằng người thân duy nhất của mình đã chết, nàng tiếp - cảm thấy trong người thế nào ??

- rất..rất tốt. - cô gái đáp vô thức, sau đó giống như nhânn ra gì đó, khẽ nhíu mày rồi lại giãn ra. Rồi lại lắc lắc đầu. - ta là ai.? Nơi này là đâu.? Ngươi là ai.?

Giống như đã đoán trước được, tử lăng lập tức trả lời.

- ngươi là đệ tử ta, tên... Tiêu tử Hà. Nơi này.. là một cái thôn bỏ hoang. Ừm đúng rồi, ngươi đi hái thuốc không may bị ngã có chút mơ hồ không rõ..

- tiêu tử hà.. ta là tiêu tử hà.? Người là sư phụ ta.?

- đúng,! - tử lăng mỉm cười, nụ cười tựa như mang theo gió xuân ấm áp, khiến cho Tử Hà cảm thấy toàn thân thoải mái dễ chịu. - ngươi vừa mới tỉnh lại, mặc dù không sao nhưng vẫn nên nghỉ ngơi. Ta đi nấu chút gì đó cho ngươi ăn.

- a..vậy cảm ơn ..sư.. sư phụ - Tử hà ấp úng nói, mặc dù vẫn mơ hồ không rõ. Thế nhưng thấy trước mắt mình vị "sư phụ" này tỏ ra rất quan tâm đến nàng. Tử hà cũng nhu thuận mà nghe theo. ..

Thanh loan trấn lúc này người ra kẻ vào nhộn nhịp, tiếng rao bán, tiếng quát tháo mời chào vang lên khắp nơi. Thế nên chẳng ai để ý đến có hai thân ảnh một già một trẻ đang cứ thế mà đi về phía thành tây. Không ái khác, chính là phụ tử hai người lăng vân sơn, lăng thiên hải. Trở về từ tử vực, sau khi biết nữ nhi của mình hiện đang ở thanh loan trấn, theo hầu vị đại nhân vật kia. Phụ tử hai người mặc dù cũng rất muốn tới, nhưng sự vụ bận rộn, mãi cho tới hôm nay mới bới ra được một ngày mà tới đây.

Vất vả một hồi cuối cùng cũng tới nơi, vì lo lắng làm phiền vị kia, thế nên cả hai chẳng dám dùng thần thức mà thăm dò. Chỉ có thể vừa đi vừa hỏi. Cũng may thành tây này người có bệnh ít nhiều cũng đã tới chỗ tử lăng khám bệnh. Nhìn thấy hai người họ một già một trẻ chắc mẩm cũng là đến bốc thuốc. Họ liền tận tình mà chỉ đường, phụ tử hai người vì thế mà bớt chút thời gian tìm kiếm.

Đứng trước cánh cửa đóng kín, phía trên đề bà chữ " Y tiên các" . Cảm giác một cỗ đại đạo pháp tắc ẩn hiện. Cả hai nội tâm đều là khiếp sợ, chỉ có một tấm biển, lại dám đề chữ tiên. Hơn nữa còn ẩn chứa pháp tắc, nói như thế, chủ nhân nơi này... Đang khiếp sợ, chợt có tiếng phụ nữ vang lên.

- hai người là đến khám bệnh sao.?

Cha con lăng gia quay lại thì thấy bên đó là một phụ nhân, tay bưng rổ rau, ánh mắt hiền hoà. Lăng vân sơn vội ôm quyền đáp.

- chúng ta từ xa tới đây tìm nữ nhi, không biết phu nhân có nghe qua tiểu thanh danh tự,.?

Thím chương nghe thế suy nghĩ một chút rồi à lên. - các ngươi là người nhà thanh nhi nha đầu .!?

Chả còn hai người vội vã gật đầu. - đúng đúng chính là, ta là ông nội nàng, còn đây là cha hắn.

Thím chương thấy là người nhà thanh thanh, lặn lội đường xa mà đến, liền nở nụ cười ôn hoà. - hoá ra là thế, nàng hiện tại chắc là đang mang thuốc tới cho mấy nhà quanh đây.

- đưa thuốc.? - lăng thiên hải nghi hoặc.

- phải, mấy ngày trước không biết vì sao, trụ tử nhà ta cùng mấy nhà khác đều có người trúng độc lạ. Cũng may có Lăng nha đầu bắt bệnh bốc thuốc, cứu được mọi người. Nếu không ... aizzz.

Lăng nha đầu.. Cái vị phẩy tay một cái liền hai vị đại tông chủ đến cặn không còn cư nhiên bị gọi là nha đầu.? Lăng vân sơn tròn mắt, lăng thiên hải thấy cha mình như vậy vội nói nhỏ. - "Tiền bối khả năng là ẩn giấu tu vi, sống giữa phàm nhân, gọi như vậy không có gì lạ cả". - lăng vân sơn lúc này mới thấy mình quả thật có chút ngốc. Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ ra, mấy vị cao nhân vẫn thường như thế, hoà mình vào nhân gian trải nghiệm. Tìm kiếm đại đạo của riêng mình đấy thôi, vị Lăng tiền bối này có lẽ không phải ngoại lệ. .

Chợt thím chương lại nói - ai nha, ta còn phải về cơm nước. các ngươi chờ một lát, có lẽ nha đầu thanh nhi sắp về. - đoạn thím gật đầu coi như là chào hỏi, cắp lấy rổ rau mà đi Hai cha con cũng ôm quyền đáp lại, sau đó cũng tìm một cái tiệm trà gần đó mà ngồi xuống chờ đợi. Không bao lâu sau, từ xa xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, bên cạnh nàng còn có một con chó đen đang thong thả đi tới.

- Thanh nhi.! - lăng vân sơn hô lớn. Đoạn đứng dậy bước đến. Tiểu thanh nghe tiếng gọi quên thuộc chợt giật mình, nhìn thấy khuân mặt quen thuộc đang hướng nàng đi đến. Trong lòng có chút lộp bộp " xong rồi, ta trốn đi lâu như vậy. Gia gia hắn chắc giận lắm". Khuân mặt hơi lo sợ, nàng lí nhí đáp.

- ông.. ,ông nội.. ta...ta.

Hắc cẩu bên cạnh thấy bộ dáng tiểu thanh như thế, bất chợt bước lên. Một cỗ không hiểu uy áp từ đâu ập đến khiến lăng vân sơn suýt nữa khụy xuống, hắn nuốt nước bọt nhìn phía trước mặt tiểu thanh đứng đại hắc cẩu. Trong lòng một trận hoảng sợ, con chó đó..! Lăng thiên hải thấy cha mình như vậy cũng vội vã bước tới toàn đỡ hắn dậy, nào ngờ vừa bước đến thì bắt gặp ánh mắt hắc cẩu nhìn sang. Ánh mắt tựa như cự thú từ thời viễn cổ hồng hoang mang theo đó là uy áp ập đến. Bịch một tiếng, lăng thiên hải đầu gối trực tiếp quỳ xuống đất. Hắn lúc này so với cha mình còn hoảng sợ gấp vạn lần, chỉ một cái hắc cẩu, ánh mắt lẫn áp lực đem tới còn mạnh hơn cả cha hắn. Tiểu thanh thấy thế vội vàng đi đến đỡ lấy lăng vân sơn lo lắng, kéo cha mình đứng dậy. - ông nội, cha hai người bị làm sao vậy.? - nàng cũng khó hiểu hỏi, hai người đang yên đang lành, tự dưng bày ra bộ dáng chật vật đó là sao.? Tuyệt nhiên tiểu thanh không nghĩ đến chuyện là do hắc cẩu gây ra. Trong mắt nàng chỉ thấy nó bước lên trước mặt mình mà sủa gâu gâu mấy tiếng.

Lăng thiên hải cùng lăng vân sơn lúc này mới thấy uy áp kia biến mất, trước mắt hai người hắc cẩu ngồi đó, bộ dáng hoàn toand khồn khác gì một cái cẩu bình thường. Có chút đưa chân lên gãi gãi tai.

- không sao không sao, là ta đi đường mệt mỏi có chút tê chân. - lăng vân sơn ngượng ngùng đáp, ánh mắt lén lút nhìn đại hắc cẩu. lăng thiên hải cũng theo đó phụ hoạ - đúng đúng, là do tê chân, tê chân có chút đứng lên đột ngột.

Tiểu thanh nghe thế một bụng nghi hoặc, tu vi hai người có thể nói ở tây vực số một số hai, tê chân mà người thì suýt ngã, kẻ thì quỳ xuống. Nói ra quả thật có ai mà tin chứ.

Thế nhưng nàng cũng không hỏi gì thêm, đỡ lấy tay ông nội giọng oán trách.

- người đó, tuổi cũng một đống rồi. Không phải giờ này nên ở trong tông môn mà nghỉ ngơi hay sao.

Lăng vân sơn cười cười, ngón tay ấn vào trán tiểu thanh.

- còn không phải vì nha đầu ngươi, bỗng dưng biến mất không thấy. Hại ta với cha ngươi muốn lật úp cái tây vực lên tìm.

Tiểu thanh cúi đầu không đáp, lăng thiên hải bên cạnh cũng không dám mở miệng bênh vực. Bây giờ mà lên tiếng, tới lúc về ông cụ lại chẳng thuyết giáo lấy một tràng dài đấy.

- được rồi, mau bỏ cái khuân mặt đáng thương ấy đi. Lần này ta đến cũng không có ý định mang ngươi trở về.

Tiểu thanh ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên nhìn ông nội mình. Như để trả lời thắc mắc cho nàng, lăng thiên hải e hèm một cái rồi nói.

- chính là như thế, ta nghe lão nhân gia nói ngươi giống như là đang ở cùng một vị cao nhân thâm bất khả trắc. Lần trước gặp mặt một lần, là nàng nói ngươi ở đây. Có thời gian liền ghé qua.

- Tử lăng tỉ.! Ông nội ngươi gặp qua tử lăng tỉ.?

- phải, ta gặp nàng lúc đi tìm ngươi. - .lăng vân sơn nhớ lại - hả.!? Ngươi gọi nàng là gì ?

- Là tỉ tỉ, nàng bảo ta gọi như thế. Có chuyện gì sao ?

- à không không, không có gì.đoán chừng nàng thấy ngươi tuổi tác không kém bao nhiêu, nên mới bảo ngươi gọi như thế đi.

- đúng a, tỉ tỉ nhìn bộ dáng đúng là vậy. Hôm nay nàng có việc ra ngoài, chắc là cũng sắp về đến rồi.

Ra ngoài,.!? Không lẽ nàng lại như lần trước gặp mặt, tìm thấy thảo dược trân quý nào đó, tự tay đi lấy rồi lại tiện tay... nghĩ đến đây lão chợt rùng mình. Không biết tên xui xẻo nào có mắt không tròng sẽ lại gặp hoạ đây.

Quả thật hắn đoán đúng một nửa, nhưng nửa ít, không phải chỉ một tên nào đó mà là là mộ đám người nào đó xui xẻo mới đúng.


Load failed, please RETRY

État de l’alimentation hebdomadaire

Chapitres de déverrouillage par lots

Table des matières

Options d'affichage

Arrière-plan

Police

Taille

Commentaires sur les chapitres

Écrire un avis État de lecture: C11
Échec de la publication. Veuillez réessayer
  • Qualité de l’écriture
  • Stabilité des mises à jour
  • Développement de l’histoire
  • Conception des personnages
  • Contexte du monde

Le score total 0.0

Avis posté avec succès ! Lire plus d’avis
Votez avec Power Stone
Rank 200+ Classement de puissance
Stone 0 Pierre de Pouvoir
signaler du contenu inapproprié
Astuce d’erreur

Signaler un abus

Commentaires de paragraphe

Connectez-vous

tip Commentaire de paragraphe

La fonction de commentaire de paragraphe est maintenant disponible sur le Web ! Déplacez la souris sur n’importe quel paragraphe et cliquez sur l’icône pour ajouter votre commentaire.

De plus, vous pouvez toujours l’activer/désactiver dans les paramètres.

OK