Anh ấy cưng chiều nói, cũng không hề có sự chuẩn bị, đột nhiên nghe thấy vậy có cảm giác tâm thần bất định.
Mấy lời này khiến Trì Vi cảm thấy vô cùng ấm áp, nước mắt không biết từ lúc nào cứ như vậy vô thức rơi xuống.
Cũng vì không muốn nước mắt rơi vào người Bạc Dạ Bạch, đành ngửa đầu, tiện tay lau đi, khiến hàng lông mi ướt nhẹp, chỉ còn lưu lại một chút dấu vết.
Chính là vì bản thân cô muốn che giấu đi, không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối, trẻ con này.
Đột nhiên, cô vừa khóc vừa cười, đùa giỡn nói với người đàn ông mà cô yêu: "Em cũng không còn là một đứa trẻ, đương nhiên phải trưởng thành lên chứ. Là bởi vì anh vẫn luôn nghĩ em chỉ là một đứa trẻ…"
Dứt lời, cô đứng dậy, tiến sát đến, nắm lấy tay người đàn ông, đặt lên bụng mình, ánh mắt sáng lấp lánh: "Bạc Dạ Bạch, em sắp trở thành mẹ rồi! Phải làm một người mẹ tốt, đương nhiên không thể nào cứ mãi trẻ con như vậy được…"
"Ừ"