Sau khi Lâm Sơ Tâm ngồi xuống, có chút hâm mộ nhìn hai cha con, bọn họ nói chuyện thân mật với nhau, trên mặt tất cả đều là ấm áp.
Cô nghĩ lại chính mình, chưa từng thân thiết với cha mình như vậy, cô cúi đầu nhìn bộ đồ ăn trên bàn, chén cùng đĩa đều là một bộ, nạm viền vàng, giá cả nhất định xa xỉ.
Mạc Thanh Yên từ phòng bếp ra tới, mắt nhìn thức ăn trên bàn.
"Đồ ăn đều đủ rồi, ăn đi."
Cô ngồi xuống bên cạnh Lệ Đình Tuyệt, vỗ vỗ con gái đang ghé vào trên người Lệ Đình Tuyệt.
"An An, ăn cơm, đừng quậy ba con nữa."
Quan hệ của An An cùng Lệ Đình Tuyệt luôn luôn đều rất tốt, cho nên dù cô trưởng thành, vẫn như cũ cùng ông rất thân thiết.
Cô trở lại vị trí của mình ngồi xuống, sau đó nhấp nháy mắt với Sơ Tâm.
"Sơ Tâm, chị mau ăn đi, không cần khách khí, cứ xem như nhà của chị."
An An rất giống Mạc Thanh Yên, khẩu khí nói chuyện đều giống nhau.