Lúc cô còn đang suy nghĩ như vậy, mấy con rắn phi qua, miệng há to.
Cô né trái né phải, nhưng chỉ một lúc sau, bọn rắn tìm cách khác, chìm vào trong nước, cắn một cái vào chân cô.
Ấn đường Lâm Sơ Tâm nhíu chặt, độc tính của loại rắn này rất mạnh, tay cô ở trong nước bắt lấy con rắn ở vị trí cách đầu bảy tấc, dứt nó ra khỏi đùi.
Nó còn đang thè lưỡi, Lâm Sơ Tâm bóp chết con rắn, sau đó ném vào trong nước.
Cô thở gấp, bọn rắn này lại lợi hại như thế, chìm xuống nước đánh lén. Lúc này cô cảm thấy toàn bộ chân mình đã tê dại, nếu không kịp cứu chữa, chỉ sợ toàn thân sẽ bị độc xâm nhập.
Nhưng cô không tìm thấy bất kì đồ vật gì có thể buộc chặt vết thương, vậy nên chỉ có thể xé rách váy của mình, dùng mảnh vải đó buộc vết thương trên chân lại.
Cô không muốn chết, không muốn chết tại cái nơi quỷ quái này.
Vì thế cô lớn giọng kêu cứu: "Có ai không, mau tới đây."