Cuối tuần chính là sinh nhật của mẹ, thiết kế món đồ đó cũng mất ngày, cho nên nhất định phải tìm lại được trong vòng ba ngày, nếu không sẽ không kịp.
Cậu ra lệnh xong lạnh lùng cất điện thoại, Lâm Sơ Tâm thấy tâm tình cậu không tốt lắm.
"Soái ca, cảm ơn anh đã cứu tôi, anh cứ tùy tiện chọn một chỗ cho tối xuống là được."
Lệ Cảnh Hàn lúc này mới quét mắt qua, lần đầu tiên cậu thấy con gái như vậy.
Bên người Lệ đại thiếu gia đều là các thiên kim tiểu thư, các cô ấy nói chuyện vô cùng lễ phép ôn nhu, mà vị này, thẳng thắn gọi anh soái ca, thật không giống nhau.
Có điều khi nãy cô cầu xin cậu, đã khiến anh nhớ tới mẹ mình. Cho nên cậu mới mềm lòng cho cô đi nhờ đoạn đường. Cậu nhìn bên ngoài, mưa vẫn nặng hạt, gió cũng lớn.
"Tiểu Lưu, dừng xe. Đưa cho vị tiểu thư này một cái ô."
Lưu Tiểu Vũ hơi kinh hãi, thiếu gia thế mà lại để anh ta đưa dù cho cô gái này, thật kỳ quái. Quả thực chính là sét đánh giữa trời, rất dọa người.