Ngụy Khiêm nghe xong, chân mày càng nhíu chặt.
"Gấp như vậy sao?"
Ông cầm tay Lương Mộc Tình, ông rất mong con gái luôn bên cạnh ông. Ông thiếu hụt mất nhiều năm như vậy, ông không nỡ.
Lương Mộc Tình thấy nét mặt ông nên nhẹ mỉm cười.
"Ba, con gái có thể thường xuyên về nhà thăm ba. Con gái luôn luôn yêu ba mà."
Nghe con gái nói thế, sắc mặt ông cũng tốt hơn chút. Khóe miệng còn lóe lên ý cười, cũng hiểu rõ ý của cô.
"Được, chỉ cần Huyên nhi đồng ý thì ba cũng không có ý kiến gì. Nhưng, không thể thiếu thứ gì được, ba không muốn để con gái ba chịu ủy khuất."
Ông không thể tùy tiện gả con gái đi, sính lễ cũng phải khiến Nam Cung gia đau xót một trận. Như vậy thì bọn họ cũng không dám không đối xử tốt với Huyên nhi. Nếu sau này có ly hôn, bọn họ cũng sẽ càng xót cả ruột.
Trong thế giới của Ngụy Khiếm, giá trị vật chất là thứ thiết yếu cho thể diện.