Sắc mặt Nam Cung Ngạo tối sầm lại, khí lạnh lập tức tụt xuống.
Vẻ mặt Lương Mộc Tình mơ màng: "Hả? Không hề có chuyện này."
Cô tìm cách, khẩn thiết nói, sau đó lại ra sức lắc đầu với Nam Cung Ngạo.
"Không có, thật sự không có."
Cô không nghĩ ra, vì sao Nam Cung Toàn lại nói như vậy? Anh ta cố ý khiến Nam Cung Ngạo và cô bất hòa sao?
Nam Cung Toàn nhìn sang người đàn ông có sắc mặt dần xấu đi, khẽ cười.
"Đó là khi chúng ta còn nhỏ. Em đóng vai chú rể, chị sắm vai cô dâu. Chúng ta còn chưa động phòng đâu."
Một cặp mắt âm lãnh lướt qua, tựa như hai lưỡi kiếm sắc bén. Nhưng anh ta vẫn híp mắt cười, không bị ảnh hưởng bởi người đối diện.
Lương Mộc Tình cảm thấy chính mình sắp điên rồi, tên này không nói cái gì, lại nói cái chuyện này!
"Mấy chuyện khi còn nhỏ tôi không nhớ rõ, ai biết cậu nói thật hay giả chứ?"
Cô vội nhích về phía lồng ngực Nam Cung Ngạo, định làm anh nguôi giận, ngàn vạn lần đừng là thật.