Hứa Thu nghĩ nghĩ, kỳ thực bọn họ không nên chia cắt người một nhà bọn họ như vậy. Chuyện đã làm sai, đời này bọn họ đều sống trong tự trách. Cho nên thôi bỏ đi, tất cả đều coi như chưa từng xảy ra đi.
"TiểuTình, nếu con và nó muốn ở bên nhau, vậy cứ ở bên nhau đi. Chỉ cần con hạnh phúc là được."
Lương Mộc Tình tuyệt đối không ngờ tới, một câu nói lại dẫn đến kết quả thế này. Cô kinh ngạc trợn to mắt, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên:
"Ba, mẹ, hai người vừa nói là thật chứ?"
Cô không phải đang nằm mơ đúng không? Ba mẹ đồng ý cho cô và Nam Cung Ngạo ở bên nhau.
Nhìn cô hưng phấn như vậy, trong lòng hai ông bà hơi đau đớn.
Thì ra bọn họ vẫn đang làm khó con gái. Cũng may họ đã kịp thời tỉnh ngộ, hy vọng cô có thể hạnh phúc cả đời.
Lương Mộc Tình bế Lương Tử Hành lên, sau đó lại hôn lại thơm nó.
Lương Tử Hành nhàn nhạt cười:
"Mẹ, mẹ vui hơi quá rồi đó."