Trong nháy mắt khi Lương Mộc Tình đóng cửa, cô nhẹ nhàng thở ra, hy vọng sau này bọn họ đừng gặp nhau nữa. Vừa nãy tim cô đập nhanh như vậy, nếu còn tiếp nữa, cô cảm thấy chính mình có thể sẽ sinh bệnh.
Lương Tử thấy cô vẫn đứng ở cửa ngẩn người, thì thào tự nói.
Bé gọi cô một tiếng: "Tiểu Tình, mẹ lại đây."
Nghe được lời con nói, cô mới hồi thần lại, đi qua, ngồi cạnh giường.
"Con, có đói bụng không? Để mẹ lấy cháo cho con uống?"
Cô bận rộn qua lại, nâng bàn lên, sau đó đem cháo Nam Cung Ngạo mua đặt trên đó.
Lương Tử quả thật cũng đói bụng, tự mình cầm lấy muỗng nhỏ bắt đầu uống cháo, Lương Mộc Tình thấy bé ăn, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười.
Cô thầm nói: "Bảo bối, đây là ba mua cho con."
Lương Tử nhìn bữa sáng đang đặt trên bàn, vì thế chỉ chỉ bát cháo của cô.
"Mẹ cũng ăn đi."
Lương Mộc Tình mới thu mắt về, cô uống cháo. Vì cúi đầu, cũng không nói chuyện.