Lương Mộc Tình nghe được giọng nói luôn quấy nhiễu giấc mộng của mình kia, tâm như đình chỉ, là anh ta, nhưng sao lại là anh ta?
Cô cắn chặt chiếc đũa, không dám ngẩng đầu lên, chỉ hy vọng là mình nghĩ nhiều rồi, cho nên mới nghe nhầm.
Nam Cung Ngạo thấy cô cúi đầu, sắc mặt ngày càng lạnh lẽo. Anh ta đoạt lấy chiếc đũa của Lương Mộc Tình, sau đó tự mình gắp đồ ăn.
Long Thiên Vũ sợ hãi kêu lên một tiếng: "Ngạo, cô ấy đã dùng qua rồi."
Lương Mộc Tình giả vờ không nổi nữa, quay đầu,
"Đây là đũa của tôi."
Nam Cung Ngạo cười xấu xa, ăn xong miếng đó liền đưa qua trước mặt cô.
"Trả lại cho em."
Lương Mộc Tình mắt nhìn đôi đũa kia, khi nãy anh ta còn lấy gắp thức ăn, rõ ràng trên đũa đã dính nước bọt của anh ta rồi, thật đúng là đáng ghét.
Cô biết anh chính là cố ý, bọn họ ly biệt đã lâu mới gặp lại, một chút cảm xúc cũng không có. Mà là tức giận, vì anh ta thật quá đáng.