Anh ta nói xong liền chuyển tầm mắt sáng quắc qua Mạc Thanh Yên, trong khi Mạc Thanh Yên biết rõ Lệ Đình Tuyệt đang so đo cái gì.
Cô nhức đầu: "Đại ca, em không cần đồ cưới gì hết, anh để lại cho Thiển Thiển đi."
Sau đó cô bất động thanh sắc nhìn Lệ Đình Tuyệt, phát hiện sự tức giận trên mặt anh đã tiêu tan không ít, hẳn là đã vừa lòng đi.
Trần Bang Thạc cũng không ngốc, biết Tiểu Ngũ vì sao cự tuyệt. Vì thế anh nhìn thẳng về phía Lệ Đình Tuyệt, mở miệng nói.
"Lệ Đình Tuyệt, nếu Tiểu Ngũ gả cho anh tức là người của Sinh Môn chúng tôi chính là nhà mẹ đẻ của em ấy, khẳng định có quà cưới, chắc anh không để ý chứ?"
Hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, tuy bọn họ là bạn bè, nhưng mối quan hệ này cũng thật vi diệu, nhưng tình cảm cũng không tốt đến mức xưng huynh gọi đệ.
Lệ Đình Tuyệt khẽ cười thành tiếng: "À, nếu là quà cưới, Lệ gia chúng tôi không đến mức không có chừng mực mà không nhận, vậy Lệ tôi xin cảm ơn."