Mạc Thanh Yên thấy trong mắt bà có hơi nước, vì thế khom người ôm bà.
"Mẹ, mẹ và ba đã xa nhau lâu như vậy giờ lại ở cùng một chỗ, chứng minh hai người là duyên phận trời ban, về sau nhất định mẹ sẽ hạnh phúc."
Nghe Mạc Thanh Yên an ủi, Lam Vũ Điệp thu lại cảm xúc của mình.
Trang điểm xong, Lam Vũ Điệp đẹp như bước ra từ trong tranh, lụa trắng dài ở sau người, dáng bà cao gầy, vóc dáng cực kì đẹp, tinh xảo mà không mất đi tế nhị.
Mạc Thanh Yên một bên chụp cho bà một kiểu ảnh, sau đó cười nói.
"Nếu ba nhìn thấy mẹ đẹp như vậy, khẳng định sẽ không rời mắt được."
Lam Vũ Điệp nhìn người mặc áo cưới trong gương, đây là lần đầu bà thấy bộ dạng này của cô. Cảm giác còn đẹp hơn so với trong tưởng tượng, bà tươi cười.
"Hôm nay ông ấy cũng rất đẹp trai."
Bởi vì mặt của ông đã khỏi rồi, trước kia ông vẫn đeo mặt nạ, hôm nay là hôn lễ, ông ấy sẽ vứt chiếc mặt nạ kia đi, không bao giờ sống trong bóng ma tâm lý của quá khứ nữa.