Mạc Thanh Yên vốn không biết anh để ý chuyện này như vậy, rõ ràng chỉ là trò đùa của Thiển Thiển, không nghĩ đến anh coi nó là thật.
Cô cầm bàn tay đang trên mặt mình, đôi mắt mông lung hơi nước.
"Lệ Đình Tuyệt, anh vẫn keo kiệt như vậy."
Nếu cô với đại ca có cái gì đó, còn đến lượt Tiểu Tuyệt sao? Bình thường anh thông minh như vậy, giờ sao đầu óc lại trở nên ngu ngốc như vậy?
Tay Lệ Đình Tuyệt xoa mặt cô: "Ở chỗ này của anh, bất luận ai cũng không thể mơ ước đến em."
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, đôi mắt bá đạo, làm cho Mạc Thanh Yên có chút ngốc.
Được rồi, biết là anh để ý đến cô nên mới nhỏ mọn như vậy mà.
"Em biết rồi, tình cảm của em với đại ca vĩnh viễn đều là tình anh em, nếu anh ấy cho đồ cưới, em cũng sẽ giữ lại cho Thiển Thiển, như vậy không phải được rồi sao?"
Lệ Đình Tuyệt coi như vừa lòng với câu trả lời của cô, vì thế ôm cô sát lại.
"Ngủ đi, ngày mai còn phải bận cả ngày nữa."