Lam Vũ Điệp mặc sườn xám màu xanh nhạt, trên thêu hình bướm màu tím, cùng tên của bà thật hợp nhau.
Bà nằm trên ghế quý phi, trong tay cầm một chiếc cốc dài, tóc rối tung, nói chuyện phiếm với Trần Bang Thiển.
Không thể không nói, dù bà đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn phong tình vạn chủng như xưa, khiến người khác nhìn một lần là khó quên.
Mạc Thanh Yên nhỏ giọng nói với Lệ Đình Tuyệt: "Mẹ thật sự quá đẹp."
Sự yêu nghiệt của Lệ Đình Tuyệt cũng hoàn toàn kế thừa từ Lam Vũ Điệp. Cô cảm thấy chồng mình đẹp trai như vậy là nhờ có mẹ chồng xinh đẹp.
Lệ Đình Tuyệt nhìn mẹ mình, nếu là trước kia anh sẽ không cho mẹ uống rượu, bởi vì bà cả ngày uống rượu, ngày nào cũng say khướt, trải qua cuộc sống không đâu vào đâu, làm người ta nhìn mà đau lòng.
Chẳng qua, hiện giờ bà sẽ không bao giờ giống như quá khứ nữa. Ba đã trở về, thế giới của bà lại có thêm màu sắc.
Không bao giờ đi tìm bạn trai để chữa trị tâm hồn khỏi tổn thương nữa.