Mạc Thanh Yên tựa đầu vào vai anh: "Tuyệt, mọi chuyện đã là quá khứ. Người một nhà chúng ta đang ở cùng nhau, ngày mai là ngày ba mẹ kết hôn."
Một trận lửa ở nơi này làm anh mất đi cha. Anh nhỏ như vậy, nhất định là rất sợ hãi, rất bất lực.
Mạc Thanh Yên nhìn sườn mặt anh, cô giống như có thể nhìn thấu vào nội tâm của anh vậy.
Anh rất mạnh mẽ, rất cường đại, làm ai nghe đến tên mình cũng sẽ sợ hãi. Nhưng anh cũng có một mặt mềm yếu, đó là ký ức thời thơ ấu. Đây là những hình ảnh làm anh sợ hãi, thương tâm.
Mạc Thanh Yên ôm anh, nên anh ôm lại cô thật chặt.
Hai mắt Lệ Đình Tuyệt sáng lên, có một số việc, anh nên quên đi.
"Ừ, chúng ta nên đi thôi."
Mạc Thanh Yên ngồi thẳng người: "Mẹ một mình ở đây có sao không?"
Dù sao nơi này là ở vùng ngoại ô, hơn nữa nhiều năm rồi không có người ở, có cảm giác là lạ.
Lệ Đình Tuyệt cười: "Em sợ?"