Lệ Đình Tuyệt ôm chầm lấy cô, khoé miệng cong lên, trên khuôn mặt yêu nghiệt đó hiện lên sự thấu hiểu.
"Bởi vì bọn họ muốn về nhà!"
Đối với bọn họ mà nói, nửa đời người không tồn tại khái niệm nhà nên tự dưng có nhà một cách đột ngột như vậy. Vì thế, hai người họ khẳng định sẽ khẩn trương, sẽ không biết làm thế nào.
Mạc Thanh Yên dường như đã hiểu ra, cô tựa vào ngực anh, nhẹ nhàng nói.
"Sau này bọn họ sẽ thật hạnh phúc!"
Chuyện cũ của hai người đã làm cô vô cùng cảm động, làm cho cô mỗi khi nhớ tới sẽ cảm thấy đau khổ thay cho hai người họ. Yêu sâu đậm như vậy, hơn nữa còn chia cách hai mươi mấy năm. Đời người còn có thể có mấy lần hai mươi năm chứ.
Vì vậy đáy mắt luôn ánh lệ và cũng là sự cảnh tỉnh dành cho cô. Cho dù có xảy ra chuyện gì chăng nữa? Cô và Tuyệt sẽ không bao giờ chia lìa, tuyệt đối sẽ không.
Đến buổi tối bọn họ về tới Lâm thành, xe rẽ vào nhà cũ Lệ gia.