Lệ Đình Tuyệt cũng nhìn sang, tầm mắt hai người đối diện, anh khẽ nở nụ cười.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, từng bước bước trên thảm hoa đi về phía giáo đường.
Giáo đường được dựng trên một vách núi đen đã có mấy trăm năm lịch sử. Giờ đây nó vẫn sừng sững không ngã, không sợ gió bão, không sợ nắng mưa, nó vẫn duy trì sắc thái vốn có thuở ban đầu.
Mạc Thanh Yên theo anh đi vào giáo đường, hai người đi đến trước giá chữ thập.
Chú Vượng đã đứng đó chờ họ, hôm nay ông là chủ hôn trong hôn lễ của hai người.
Hôm nay Lệ Đình Tuyệt chỉ mời chú Vượng và Xảo Nhi cho nên trong giáo đường rất im lặng, chỉ có ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ rơi xuống mặt đất.
Hai người đi đến trước mặt chú Vượng, đứng đối diện nhìn nhau.
Trên tay chú Vượng cầm một quyển kinh thánh thật dày, ông mở đến một trang rồi thành kính đọc lên.
Tuy rằng một chữ Mạc Thanh Yên cũng nghe không hiểu nhưng cô biết đây là những lời chúc phúc dành cho bọn họ.