Ánh mắt Nam Cung Ngạo càng khủng bố hơn. Anh đối với tên nhóc kia không hề thân quen, mà anh đối với người không thân quen đều chưa từng biểu hiện sắc mặt tốt nào. Tuyệt đối là một kẻ có thói quen tật ác như cừu*.
*tật ác như cừu: chỉ sự khinh thường, ghen ghét, sự thù địch đối với người khác.
Anh ta lạnh giọng nói: "Lệ nhị thiếu, cậu không biết cô ấy là chị dâu của cậu à? Cho nên tốt nhất đừng đi riêng với cô ấy."
Trong lời nói mang theo ý tứ cảnh cáo, hơn nữa đôi mắt màu lam kia phóng ra ánh nhìn sắc bén, nguy hiểm.
Lệ Dạ Kiêu vốn dĩ tâm tình rất tốt. Nhìn thấy hai người này xuất hiện, sắc mặt liền đen.
"Tôi và Lệ gia đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi, cho nên cô ấy cũng không phải chị dâu của tôi."
Giọng nói của anh lạnh nhạt, ánh mắt hung tợn. Nhìn thấy dáng vẻ của ba người nọ, Mạc Thanh Yên không nhịn nổi gõ gõ bàn.
"Không được cãi nhau, ăn cơm."
Cô vừa nói, ba người nọ đem ánh mắt phóng tia chém giết thu lại, từ từ ăn cơm.