Sau khi thơm hai đứa bé, có thể cảm nhận được rõ hai đôi mắt đang nhìn cô, tựa hồn như tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Băng Khối và Dương Quang nhìn nhau một cái, cảm thấy ba và mẹ đều ngây thơ như em gái vậy.
Đức Thân vương nhìn thấy một màn này, nói với con gái: "Tiểu Yên, con xác định lần này sẽ tha thứ cho cậu ta như vậy?"
Tình địch trong ánh mắt của người cha, hơn nữa còn làm tổn thương đến con gái mình một lần, trong lòng ông có khúc mắc.
Mạc Thanh Yên đi đến trước mặt Phụ Vương, ôm lấy cánh tay của ông, tựa đầu lên vai ông.
"Phụ Vương, thật ra trong trái tim con đã không thể bỏ xuống bất kì người nào nữa rồi."
Đức Thân vương rất hiểu điểm này của cô. Năm đó ông thích Khải Lỵ, trong tim chỉ có bà, thì cho dù bà có đối xử với ông như vậy, trong giấc mộng của ông vẫn sẽ nhớ đến bà.
Có một số người chính là như vậy, một khi đã thích ai rồi, thì trong tim sẽ chỉ có người đó, không để bất kỳ người nào tiến vào nữa.