Mạc Thanh Yên tìm kiếm bàn vẽ, sau đó là giấy vẽ, bên cạnh bày thuốc màu, tất cả đều là nhãn hiệu mà cô thích, hóa ra, cái gì anh cũng đều biết hết?
Giống như có chút oán hận lại phai nhạt hơn một chút, cô mím môi cười.
''Anh chuẩn bị một chút đi, rồi chúng ta bắt đầu vẽ?''
Hai mắt Lệ Đình Tuyệt hiện lên chút mất mát, cô sẽ không cho là đêm khuya như này anh thật sự làm mẫu cho cô vẽ đấy chứ? Mục đích của anh lại không phải là cái này.
Anh đi tới, nắm lấy eo cô, ghé sát vào bên tai cô.
''Anh nhớ em, cơ thể anh cũng muốn em rồi.''
Mạc Thanh Yên chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, ngay cả mặt cũng bắt đầu nóng, người này, như vậy mà cũng nói được.
Cô giơ tay đấm anh một cái. ''Vẽ tranh.'' - Giọng điệu mệnh lệnh.
Trên khuôn mặt tài mỹ của Lệ Đình Tuyệt lộ ra vẻ bị thương: ''Thật sự muốn vẽ?''
''Vậy em trở về đây.''