Hắn vừa nói xong, Lệ Đình Tuyệt nâng mạnh tay vỗ vào đầu hắn.
"Còn dám đuổi anh đi, nhóc có bị ngứa đòn không?"
Lam Dạ Bạch bị đau, hắn chính là rất sợ Lệ Đình Tuyệt nên bực mà không dám nói gì, ngoan ngoãn đi chọn rượu cho anh.
Lệ Đình Tuyệt nhìn Lam Dạ Bạch vừa đi, anh từng bước tiến lên, chính là hướng về phía Mạc Thanh Yên.
Mạc Thanh Yên hít sâu một hơi thật dài, hương vị này rất giống quá khứ. Trong một khoảng thời gian dài, cô cần ôm quần áo của anh mới có thể ngủ được, gần đây mới bỏ được thói quen.
Lúc này anh càng ngày càng tới gần, tựa hồ đối với hương thơm này lại nghiện.
"Loại rượu này không thích hợp với em, anh sẽ đi chọn loại rượu phù hợp hơn."
Anh đoạt lấy chai rượu trong tay cô, đặt xuống một bên, tay kia lấy một chai khác đưa cho cô.
Mạc Thanh Yên trừng mắt nhìn anh: "Anh đừng có đi theo chúng tôi, anh không biết chúng tôi đang yêu nhau sao? Cứ đi theo như vậy không phải rất bất tiện sao."