Mạc Thanh Yên đột nhiên phát hiện, hắn không phải vì muốn trả thù mà bắt cô đến đây, vậy thì đứa con của cô được bảo vệ rồi, nghĩ đến đây, tâm tình của cô tốt hơn rất nhiều.
Đối với một người mẹ, không có gì là quan trọng hơn đứa con của mình cả, nghĩ đến sinh mệnh nhỏ nằm trong bụng mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cuối cùng cũng hiện lên nụ cười.
Ngày thứ hai, cô thức dậy, sau khi biết được tâm tư của Lạc Mục, cô không hồ náo như lúc trước nữa, cũng không sợ hãi nữa. Nụ cười trên khuôn mặt trở nên ngọt ngào và xinh đẹp hơn rất nhiều.
Cô tiến vào sảnh ăn, thấy hắn đang dùng bữa, Mạc Thanh Yên ngồi xuống cùng hắn đối mắt.
"Lạc Mục, anh có thể đưa tôi trở về Lâm Thành không?".
Nếu hắn đã không có ác ý gì, cô không hy vọng hắn và Tuyệt sẽ khai chiến, việc này đối với cả hai đều không có lợi.
Lạc Mục cũng thu lại sự hung hãn hằng ngày, ánh mắt thản nhiên lướt qua nụ cười trên khuôn mặt cô.