Mạc Thanh Tuyết vừa định tiếp lời, Mạc lão gia lại giành nói trước.
"Con bé rất giống bà nội của nó, ta thấy ở đâu cũng giống người nhà chúng ta cả".
Ánh mắt Mạc lão gia rất sắc bén, trừng mắt nhìn Bạch Mạn Cầm, bà ta vô cùng sợ ông, nên không dám hó hé ra tiếng nữa.
Dưới đáy con người cũng không dám nhìn ông nữa.
"Ông, ông đây là đang tự lừa mình, hình của bà cháu đều xem qua rồi, chị ấy căn bản là không giống."
Cũng không biết mắt bên nào của ông có bệnh, bà nội và Mạc Thanh Yên một chút cũng không giống. Ông thế nhưng lại bảo là giống, thật sự là càng lúc càng hồ đồ.
Mạc Thanh Yên nhạt giọng nói: "Em gái, ý tứ trong câu nói này của em chính là nói em rất giống người của Mạc gia sao?".
Một câu nói đem tâm điểm đổ hết lên đầu Mạc Thanh Tuyết, cô ta có chút chột dạ, ngây người ra một chút.
"Buồn cười, tôi là người của Mạc gia, sao lại không giống chứ?"