Mạc lão gia cũng cảm nhận được sự thay đổi của cô, ngồi thẳng tắp ở bên đó, khí chất vô cùng tốt. Nhưng lại thiếu đi vẻ thân thiết của thường ngày, hơn nữa trong ánh mắt cũng ít đi một tia ôn nhu.
Nhưng ông cũng nghe A Thích nói qua, cô mất trí nhớ rồi, nên cũng không trách cô.
"Tiểu Yên, Băng Khối tụi nhỏ thường ngày vẫn luôn đến thăm ta, ba đứa nhỏ đó ta rất thích."
Đôi mắt to của Mạc Thanh Yên chuyển động, nghĩ đến ba đứa nhỏ, cô cũng rất thích bọn chúng, làm cho người khác cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Thật ạ? Bọn chúng thật hiểu chuyện."
Dù sao sự ấm áp lúc trước của cô cũng không tồn tại ở Mạc lão gia bên này, trái tim của Mạc lão gia có chút đau, không biết chừng nào Tiểu Yên của ông mới có thể quay trở lại?
Từ ngoài cửa của Mạc gia, Mạc Thanh Tuyết cầm tờ báo cáo kiểm định bước từ trên xe xuống, đeo mắt kiếng đen, một thân váy ngắn bốc lửa, lắc mông bước đi một cách thật phong tao.
"Ô…"