Cô đưa tay lên ôm lấy cổ anh, cũng hôn đáp lại anh, thực ra cô cảm giác. Cùng anh thân mật như vậy, cô cũng không phản cảm.
Dường như cô cũng thích anh, hai người càng hôn càng không có cách nào ngừng lại được.
Lưỡi và môi cô đều tê đi, còn Lệ Đình Tuyệt thở nặng nề gấp gáp, rất muốn rất muốn tiếp tục.
Vì thế bàn tay to lớn không an phận, Mạc Thanh Yên khẽ cười một tiếng.
"Lệ Đình Tuyệt, anh làm gì thế?"
Nhìn bộ dạng khó chịu của anh, còn có bàn tay to lớn kia, vẫn luôn làm loạn ở trên thân thể cô.
Môi Lệ Đình Tuyệt vẫn đặt trên môi cô, anh cũng cười, nụ cười quyến rũ mê hoặc.
"Em nói xem?"
Anh vẫn muốn tiếp tục, bàn tay to lớn càng không kiêng nể gì, môi cũng hôn xuống,, tiếp tục đi xuống.
Mạc Thanh Yên không chịu nổi anh như vậy, đưa chân lên đá anh một cái.
"Này, em không muốn, giúp em soạn hành lý, ngày mai em phải đi huấn luyện."