Đập vào đầu rất đau, bây giờ anh còn vừa hôn vừa cắn, càng thêm đau cô sắp khóc rồi.
Cô không biết anh sao lại như thế, lúc anh trở về vẫn bình thường, bây giờ sao lại như vậy?
Hai tay Mạc Thanh Yên đặt lên người anh, đẩy thế nào cũng không ra, tiếp đó cô bị anh ấn lên giường, bàn tay to bắt đầu xé quần áo của cô, vừa hôn vừa cắn từ môi đến cổ, còn tiếp tục đi xuống.
Cô coi như có thể hô hấp rồi, hít vào thở ra thật mạnh.
"Lệ Đình Tuyệt, anh làm gì vậy? Anh không thể đối với em như vậy."
Nhưng nghĩ đến cô một lòng muốn rời đi, Lệ Đình Tuyệt không quan tâm nữa, ánh mắt sắc bén, nặng nề bên xương quai xanh của cô cắn một ngụm, mới ngẩng đầu lên, ngồi xổm từ trên nhìn xuống cô.
"Em là mẹ của các con anh, là vợ của anh, em nói anh có thể hay không như vậy với em?"