Sự bình tĩnh của Khải Lỵ làm cho người khác ngoài ý muốn, cho dù là phụ vương của Mạc Thanh Yên cũng bị bộ dáng của cô đồng hóa.
"Phụ vương, cô ta là giả." Đức thân vương nói.
Mạc Thanh Yên biết rằng, vào giờ khắc này chỉ có thể dựa vào cô.
Ngay cả ba mẹ cùng người một nhà đều nói cô là giả mạo, điều này thật sự rất đáng buồn.
Cô nở nụ cười trừ, đi về hướng của Quốc Vương, chậm rãi quỳ xuống làm đại lễ.
"Tổ phụ, đã nhiều năm không gặp, người thật sự đã quên con rồi sao?"
Đáy mắt của cô rưng rưng nước, thật sự là rất khó chịu, rõ ràng họ đều là người thân của cô, thế nhưng lại bị người khác thay thế. Bọn họ cũng không biết đến cô, đem cô trở thành người xa lạ.
Nghe được giọng nói của cô, Quốc Vương có chút sửng sốt, ngữ khí nói chuyện của cô rất bất đồng với Bối Thiến của hiện tại. Lại rất giống với Bối Thiến của quá khứ, ánh mắt của ông dịu xuống nhìn về phía dưới.
Ông hướng về phía cô vẫy vẫy tay, "Cô mau lại đây."