Lệ Đình Tuyệt vòng tay qua cổ cô, đem áo kéo lên một chút. Đang ăn sáng, khó hiểu bởi hành động của anh, cô hỏi:
"Anh làm gì thế?"
Cô hơi ngại ngùng nhìn Dạ Trạch Vũ ngồi phía đối diện, sau đó trừng Lệ Đình Tuyệt một cái, ý bảo anh, trước mặt người ngoài, đừng thân mật như vậy.
Lệ Đình Tuyệt còn chưa nguôi giận, lãnh đạm nói:
"Quần áo Luyến Ngữ thiết kế đổi đi, toàn đồ không đứng đắn."
Mạc Thanh Yên vội cúi đầu nhìn thoáng qua, chỗ nào không đứng đắn? Sợ là anh lại suy nghĩ không đứng đắn thôi?
Dạ Trạch Vũ nghe hai người nói chuyện, suýt nữa từ trong miệng phun ra cơm chiên trứng, nhất là khi Ám Dạ thốt ra ba từ "không đứng đắn", anh cảm thấy đáng yêu vui tính chết mất.
Cuối cùng anh không nhịn được nở nụ cười, sau đó bật ra, cười lớn thành tiếng.
Lệ Đình Tuyệt lạnh lùng liếc hắn: "Nói không đứng đắn chính là nói cậu, về sau nhớ cách Tiểu Yên hai mét trở nên, nhớ chưa?"