"Lệ Đình Tuyệt…." Trần Bang Thạc hô to một tiếng.
Nhưng hắn lại dần dần rời xa bọn họ, cuối cùng ngay cả một chấm nhỏ cũng không thấy. Mạc Thanh Yên ghé vào cửa cabin, không nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt nữa, lắc người muốn nhảy xuống nhưng lại bị Trần Bang Thạc giữ lại, "Tiểu Ngũ, em đừng xúc động".
Mạc Thanh Yên lơ lửng giữa không trung, tay bị hắn nắm lấy, cô khóc rất thương tâm.
"Đại ca, buông tay, không có anh ấy em sống không nổi".
Nói xong cô cúi đầu xuống, nhìn phía dưới, cô không muốn rời xa hắn như vậy. Cô muốn đi cùng hắn, hắn ở đâu rồi? Cô phải đi đâu?
"Tiểu Ngũ, hãy nghĩ đến tụi nhỏ, hơn nữa ở bên dưới là biển, hắn không nhất định là sẽ chết".
Mạc Thanh Yên vẫn lắc đầu, "có chết hay không thì em vẫn muốn đi tìm anh ấy".
Giọt nước mắt rơi xuống như dây ngọc châu bị đứt, lòng cô đau đến mức muốn chết đi.
Tuyệt, anh đừng vứt bỏ em.