Nhớ lại quá khứ, Mạc Chí Kiên ngay cả thân phận thừa kế cũng không có, chỉ đại ca của hắn mới có đủ tư cách này. Năm đó, nếu chuyện đó không xảy ra, hắn vĩnh viễn không thể leo lên được đến đây.Bây giờ nghe được những lời này trong lòng không khỏi cảm thấy ủy khuất, vẻ mặt lạnh lùng:
"Được rồi, ta sẽ tìm cách khiến ông nội rút lại cổ phần."
Mạc Thanh Tuyết thấy ba như vậy liềnâm thầm vui sướng, Mạc Thanh Yên cô đừng nghĩ cô có thể ngồi lên đầu tôi. Cô vĩnh viễn phải là đứa không cha không mẹ, không nơi nương tựa, là kẻ đáng thương, không hơn.
--------------
Lệ Đình Tuyệt nhìn cô ngủ say, biết tối qua đã quá mệt mỏi, vì thế liền vào phòng tắm tắm rửa, mặc lên âu phục chuẩn bị tới công ty.
Lúc xuống, cố ý dặn dò người hầu:
"Yên tiểu thư đang ngủ, đừng quấy rầy, báo phòng bếp chuẩn bị tốt cơm trưa, chút nữa tiểu thư dậy, có thể sẽ đói."
"Vâng, đại thiếu gia."
Lệ Đình Tuyệt bước ra khỏi biệt thự, Phi Đao đang chờ anh, thấy anh ra, hỏi: