Mạc Thanh Yên nhếch môi mỉm cười, "Tuyệt, anh đừng làm loạn, chúng ta mau chọn rượu đi."
Lệ Đình Tuyệt lại không cho, ngón tay dài năng cằm cô lên,trong con ngươi tà khí có ánh lửa.
"Muốn ở đây thử xem." Sau đó nhìn vào đôi mắt chớp chớp của cô.
Bộ dạng vô cùng mê hoặc lòng người, Mạc Thanh Yên chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, quay đầu lại nhìn, cảm thấy nơi này rất lãng mạn, vì thế gật khẽ đầu.
Bị anh làm loạn như vậy, người nào đó thậm chí còn quên đi hết chuyện muộn phiền trong lòng. Cô lúc này đỏ mặt và tim bắt đầu tăng tốc.
Môi bị anh hôn xuống, sau đó là một nụ hôn rất dài, bàn tay to lớn của anh đặt trên lưng cô,Bởi vì giá rượu làm bằng gỗ, rất cứng, anh sợ làm cô đau.
Mạc Thanh Yên nhắm mắt lại, học theo, hôn đáp lại anh.
Trong lò rượu ngày càng ngập tràn tiếng thở nặng nề, như thể nhiệt độ ngày càng tăng lên, thật nóng. Mạc Thanh Yên tỉnh táo trở lại, nụ hôn của anh đã chạm đến cổ cô.