Đúng lúc này có hai người đàn ông mặc đồ đen đẩy cửa đi vào.
"Nhị thiếu."
Sau khi Lệ Dạ Kiêu nghe được câu nói của Mạc Thanh Tuyết, liền vẫy tay bảo hai người bảo vệ đi ra ngoài.
Hai mắt anh ta híp lại, tin tức này rất hữu dụng đối với Lệ Dạ Kiêu, anh ta chỉ cần lần theo manh mối này, có thể sẽ tra ra được thứ mà anh ta đang cần.
Mạc Thanh Tuyết cười nói: "Nhị thiếu, bây giờ chúng ta còn có thể hợp tác không?"
Trong âm thanh lạnh lùng của Lệ Dạ Kiêu vang lên vài tia đùa cợt, "Đây là cô đến xin tôi hợp tác với cô, nhớ cho kỹ, về sau mọi tin tức cô có được về Lệ Đình Tuyệt đều phải nói với tôi. Về phần những thứ cô muốn, tôi đương nhiên cũng sẽ giúp cô."
Người mà cô muốn là Lệ Đình Tuyệt, mà anh ta lại muốn Mạc Thanh Yên, về điểm này xem như hai người có cùng mục đích.
Mạc Thanh Tuyết đứng dậy, đi đến gần Lệ Dạ Kiêu, "Nhị thiếu, bây giờ chúng ta đã xem như là ngồi cùng một thuyền rồi, có muốn đi chúc mừng một chút không."