Khuôn mặt nhỏ nhắn của Uông Lạc Lạc đỏ lên, nghĩ đến việc cùng Lệ Đình Tuyệt sinh con cái liền có chút xấu hổ, kỳ thực thì bọn họ đến bát tự còn chưa biết gì về nhau.
Bà nội đi nhanh lên. Anh trả lời một cách lạnh nhạt
Chỉ cần đem Mạc Thanh Yên cưới về nhà, vậy thì ba người kia sẽ không cần phải đi theo cô nữa, cho nên lão nhân người tự nhiên lại có hẳn ba đứa cháu đáng yêu. Lại qua một năm nữa anh sẽ cùng Mạc Thanh Yên sinh thêm 2 đứa nhỏ nữa, bà nội sẽ tuyệt đối vui vẻ mỗi ngày.
Nhìn đứa cháu trả lời dứt khoát như thế khiến cho lão nhân người cho rằng sẽ có chút hy vọng, ngay sau đó liền chớp mắt kéo tay Uông Lạc Lạc đấy cô đến đứng gần đứa cháu Lệ Đình Tuyệt của mình.
Tấm màn chắn vừa vặn hé ra trong nhà vệ sinh Mạc Thanh Yên nhìn thấy tất cả, ánh mắt cô lạnh nhạt nhìn đến cô gái bên cạnh hắn, trên người là một chiếc váy trắng, khuôn mặt nhỏ hồng phấn, cúi đầu cười nhẹ.
Vừa nhìn là biết ngay cô gái này thích hắn, chắc đây là cô gái nhỏ của hắn.