Mạc Thanh Yên không nghĩ rằng con trai mình sẽ nói đến chiếc nhẫn này, cô nhanh chóng rút tay lại, nhưng người đàn ông trông có vẻ khí thế muốn bức người kia lại nở nụ cười.
Ta đương nhiên là biết, bởi vì nó là do ta tặng.
Cả hai đứa nhỏ đều quay đầu lại, nhìn về phía Mạc Thanh Yên. Dương Quang nhíu nhíu mi, "Mẹ không phải nói là bị lừa sao, sau đó phải bất đắc dĩ mà phải mua nó sao?"
Khuôn mặt thanh tú của Mạc Thanh Yên nhăn lại, trong đầu cô muốn mang Lệ Đình Tuyệt ra mắng chửi hàng ngàn lần.
Yêu nghiệt, biến thái, oan gia, đồ nhỏ nhen ….
Nói, rốt cuộc sao lại thế này chứ ?
Băng Khối khoanh hai tay trước ngực, bày ra bộ dạng xem xét.
Mạc Thanh Yên liếc mắt nhìn Lệ Đình Tuyệt, tên kia đang cực kỳ đắc ý. Nhìn bộ dáng cười như không cười, cô nghĩ hắn thực là cái đồ nhiều chuyện, có thể hay không để cho cô có chút mặt mũi trước mặt con trai chứ.
Thật ra chiếc nhẫn kia là mẹ cùng chú đi mua, mẹ đã trả cho chú tiền rồi.