Tiểu Tịnh Trần không cần biết anh tổ tông đang hồi tưởng cái gì. Bé chỉ biết phi đao chưa trúng, bé liền trực tiếp nhảy từ trên cây xuống, tốc độ nhanh đến mức gần như hòa làm một với bóng đêm. Đợi đến khi anh tổ tông cảm nhận được nguy cơ thì cái chân nhỏ của bé đã đạp về phía cổ của anh ta rồi.
Anh tổ tông vội vàng nghiêng người, khoanh hai tay chống đỡ trước ngực. Cái chân nhỏ mập mạp hung hăng đạp lên cánh tay của anh ta. Vòng trọng lực trên người Tiểu Tịnh Trần đã tháo xuống, bé hiện tại ăn uống no đủ, tinh lực dồi dào, lại thêm cơn giận dữ cáu kỉnh vì muốn ngủ mà không thể ngủ, đang ngủ lại bị dọa tỉnh, sức lực của cái chân này gần như đã phát huy đến trình độ cao nhất. Lực bộc phát to lớn đánh vào khiến anh tổ tông không thể khống chế nổi mà nhanh chóng lui về sau. Hai chân anh ta bám chặt lấy mặt đất, cơ thể cố cầm cự duy trì thăng bằng, lòng bàn chân vẽ trên mặt đất hai đường rãnh sâu. Chẳng dễ dàng gì dừng lại được, anh ta thở mạnh một hơi, cánh tay đau tê dại!!!