Đậu Đậu đương nhiên sẽ không làm khó dễ tiền, lập tức đáp lại, "Được ạ, con đi. Ngày mai mẹ đến đón con là được rồi."
Sở Ngọc Bình thấy Đậu Đậu nghĩ thông, cũng yên tâm cúp điện thoại.
Đậu Đậu không phải là loại người rộng lượng, chỉ có điều vì một kẻ cặn bã mà cắt đứt con đường tiền tài của mình thật sự là vụ làm ăn không có lãi. Nhưng mà không sao, loại người như Đường Lưu Ly, không đào hố cho cô ta nhảy xuống thì cô ta cũng sẽ tự đào hố cho mình nhảy xuống, sau này sẽ có nhiều cơ hội xử lý cô ta.
Đậu Đậu để điện thoại xuống quay đầu nhìn Yêu Nghiệt, "Ngày mai Sở Ngọc Bình đến đón em, anh... hay là anh bế con sang nhà Tên Ngốc nhé?"
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, "Sao thế? Anh không thể lộ diện à?"
Đậu Đậu đỡ trán, "Anh lộ diện được, nhưng Sở Ngọc Bình nhìn thấy Viên Viên và Biển Biển thì làm sao? Anh muốn em nói với bà ấy đây là con của em à? Bà ấy sẽ tin chắc?"